Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng hắt lên người đàn ông đang nằm trên giường, người đàn ông xoay người lộ ra ngũ quan đẹp như tạc tượng, cơ ngực màu đồng rắn chắc, trên cơ thể có những vết hôn chi chít. Hắn đưa tay sang bên cạnh, nhưng bên cạnh trống không, không có ai, hắn ngồi bật dậy tìm kiếm xung quanh
“Thần... Sao thế”
Một giọng nói thanh thúy, mềm mại vang lên hắn quay đầu nhìn thấy người con gái đứng trước cửa nhà tắm, người mặc áo choàng tắm hồng nhạt, trên đầu còn quấn khăn tắm. Trịnh Dật Thần nhanh chóng bước đến ôm người đó vào lòng, đặt lên môi cô nụ hôn điên cuồng mạnh mẽ như thể đem sự bất an trong lòng hắn phát tiết ra
“Ưm... Thần... “
Hắn buông môi cô ra, cánh môi sưng lên, hắn hôn lên môi cô, môi chạm môi một hồi hắn mới rời đi để trán mình chạm vào trán cô
“Tiểu Băng, hứa với anh..... Em sẽ luôn bên anh... Có được không?? “
Hạ Trúc Băng ôm lấy cổ hắn đầu nhỏ dụi dụi vào hắn
“Em sẽ không rồi đi. Em sẽ ở bên anh”
“.... Mãi mãi”
“Mãi mãi”
*****
Trịnh Dật Thần đưa Hạ Trúc Băng rời khỏi Nam Cung gia vừa vặn gặp Nam Cung Triết cùng Âu Dương Nam Hàn. Âu Dương Nam Hàn thấy cô vui cười đi qua
“Hi, tiểu Băng tử. Tôi đến đón cô nè”
Trịnh Dật Thần nhíu mày, tay đặt bên hong Hạ Trúc Băng hơi dùng sức kéo cô sát về bên mình. Nhưng Âu Dương Nam Hàn không thèm để ý đến hắn, cười híp mắt nói chuyện với Hạ Trúc Băng. Nội tâm Trịnh Dật Thần dậy sóng
Aaaaaaa. Có người muốn đào góc tường của ta. Phải làm sao. Phải làm sao
Nam Cung Triết cũng lạnh nhạt bước qua Trịnh Dật Thần, đến cạnh Âu Dương Nam Hàn nói chuyện với Hạ Trúc Băng. Trịnh Dật Thần mặt đen lại, mím môi nhìn bọn họ. Hắn không biết nên làm gì, cũng không biết nên làm sao cho tốt nhưng những tên này quấn lấy vợ tương lai hắn như thế nếu không làm gì hắn sẽ mất vợ
Đúng lúc điện thoại hắn vang lên. Trịnh Dật Thần bắt máy, không biết đầu bên kia nói gì mà mày hắn nhíu lại nhanh chóng đáp
“Được tôi biết rồi, tôi về ngay”
Trịnh Dật Thần quay sang nhìn Hạ Trúc Băng nói
“Tiểu Băng, công ti có việc nên anh phải đến công ti”
“Được rồi. Anh đi đi, bọn họ sẽ được em về “
Trịnh Dật Thần như nghe tin sét đánh. Sao hắn lại thích cô nhóc không hiểu phong tình thế này. Trịnh Dật Thần hắng giọng
“ Cái này... Tiểu Băng à, dù sao em cũng đến công ty anh thực tập, anh phụ trách hướng dẫn em cho nên có phải em nên đi cùng anh về công ti không “
Hạ Trúc Băng a một tiếng sau đó gật đầu
“Được em đi cùng anh”
Hạ Trúc Băng vẫy tay với hai người kia theo Trịnh Dật Thần rời đi. Trịnh Dật Thần quay lại nhìn họ bằng ánh mắt đắc ý
Vợ của ta, đừng hòng cướp được