Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 29: Chương 29: Không ngờ đến cuối lại sai kế hoạch




Vào buổi tối hôm đó, cô chẳng muốn lên du thuyền của Lâm Uyển Mai và Diệp Hoan. Cô cứ ở lì trong phòng. Lúc này, có ai đó đến gọi: “Cô Hàn, cô không xuống tham gia với mọi người sao?”

“ Tôi không muốn xuống!”

“ Lâm Tiểu Thư có chuyện muốn nói với cô. Cô ấy bảo tôi lên đây gọi cô!”

Đối với cô thì họ gọi là cô Hàn còn đối với người khác thì họ lại tiểu thư. Chẳng lẽ cô chẳng là cái gì trong mắt họ sao. Cô đã thay đổi rất nhiều rồi còn gì, đã biết đi được rồi thây. Tại sao họ luôn nghĩ về quá khứ của cô. Trong khi đó, hiện tại cô đang rất tốt sao.

Cô nghĩ bụng: “Không biết họ lại giở mưu đồ gì với mình đây. Mình có nên đi xuống đó không?”

“Rầm rầm” _người bên ngoài đập cửa.

Không suy nghĩ nhiều, cô nói: “Nói với cô ta, tôi sẽ xuống!”

Cô liền thay một bộ đồ khá đẹp để phù hợp cho buổi tiệc mà hai người họ tổ chức.

Xuống đó, cô chẳng thấy Cao Trường Cung đâu. Liền lo lắng nghĩ: “Cao Trường Cung, anh ta không tới sao? Không có anh ấy thì biết làm sao bây giờ. Không, tại sao mình lại giựa dẫm vào anh ta, rõ ràng là mình...”

Cô liền kết thúc cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

Diệp Hoan và Lâm Uyển Mai khoác tay nhau. Đôi cẩu nam nữ này đang cười nhạo cô khi cô không có ai đi cùng. Nhất là Cao Trường Cung, họ không thấy anh đâu, họ vui mừng vì có thể hãm hại cô một cách dễ dàng.

Lâm Uyển Mai nhìn cô bằng con mắt gian xảo: “Hàn Yên Nhi à, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô. Cô muốn nghe không?”

Cô thẳng thắn: “Có chuyện gì thì nói luôn đi, đừng vòng vo nhiều. Tốn thời gian!”

Cô ta nói nhỏ vào tai Diệp Hoan: “A Hoan, anh đi ra ngoài đi. Anh cứ làm theo kế hoạch mà em sắp xếp cho anh. Bọn đàn em, chúng nó sẽ đem cái gã mà anh làm cho say sỉn.”

Diệp Hoan liền ra khỏi đó.

Lâm Uyển Mai nói: “Cô đi theo tôi.”

Cô ta dẫn cô vào một căn phòng (503). Cô ta cầm ly rượu vang trên tay đã bỏ thuốc vào trong và nói: “Cô uống hết ly rượu này đi! Tôi sẽ nói cho cô biết!”

Mặt cô ta hiện lên rất nhiều sự căm ghét, đắc ý.

Cô cười: “Tại sao tôi phải uống nó? Bộ chuyện cô sắp nói với tôi quan trọng như vậy sao?”

“ Đúng!”

Cô cầm lấy ly rượu và uống hết.

“ Ha...”_ cô ta cười thầm

[...]

Tại buổi tiệc ở trên du thuyền mà Diệp Hoan và Lâm Uyển Mai tổ chức. Mọi thứ đều đang diễn ra đúng như kế hoạch. Diệp Hoan không thấy Cao Trường Cung đâu. Anh ta vui mừng. Hắn đang tìm một ai đó để phục vụ cho mưu đồ của hắn.

Tìm thấy rồi, hắn ta bước đến chỗ của Chu Hắc Minh: “Chào anh bạn, tôi thay mặt cho buổi tiệc này, cảm ơn anh đã tới dự. Tôi mời anh một ly rượu được chứ?”

Chu Hắc Minh đang đứng với đám đàn em, nghe anh ta nói vậy. Đây không đơn thuần là một ly rượu thay một lời cảm ơn. Chu Hắc Minh cầm lấy ly rượu, nhấp môi một chút: “Rượu ngon ghê! Cảm ơn anh.”

Hắn ta cười gian và rời đi.

Lúc này, Cao Trường Cung bước ra, ăn diện sang trọng khía cho tất cả mọi người trong bữa tiệc đều phải để ý.

Cao Trường Cung bước tới chỗ của Kiều Tú Nhi: “Nghe nói cô là bạn của Hàn Yên Nhi. Cô có biết cô ấy ở đâu không?”

Kiều Tú Nhi ngơ ngác: “Ơ? Tôi tưởng là cô ấy đi với anh.”

Chu Hắc Minh cầm ly rượu vừa nãy Diệp Hoan đưa cho và nói: “Tôi vừa thấy cậu ấy đi với hai người đã tổ chức bữa tiệc này.”

Cao Trường Cung tức giận lấy cốc rượu của Chu Hắc Minh uống: “Chết tiệt! Cô ấy đang gặp nguy hiểm!”

Cao Trường Cung liền hối túc đi tìm cô.

[...]

“ Có chuyện gì, cô nói đi!” _cô dần bị ngấm thuốc

Cô ta cười: “Một hai ba.”

Hàn Yên Nhi liền ngất đi. Lâm Uyển Mai cười gian ác. Đỡ cô lên giường.

“Ha...”

[...]

“ Ê mày, Lâm tiểu thư tự dưng giao cho chúng ta một nhiệm vụ vừa dễ mà lại nhiều tiền. Mày có nghĩ là cô ta có mục đích gì không?”

Hai tên đàn em do Lâm Uyển Mai đưa tới để đưa gã đàn ông mà Diệp Hoan đã đưa cốc rượu.

“ Suy nghĩ nhiều để làm gì. Miễn sao có việc nhẹ lương cao là được rồi.”

Cao Trường Cung đang đi tìm cô thì thuốc phát tác.

Hai tên kia chỉ được biết là “thấy ai đang say thì mang tên đó vào phòng 503“.

Khi thấy anh đang say một cách bất thường như vậy. Hai tên nhìn mặt nhau và làm anh ngất và đưa anh vào phòng 503.

“ Đi, đi thôi!” _hai tên đó liền chạy nhanh

Thuốc bắt đầu phát tác dụng, cô ngứa ngáy nhảy lên người anh: “Anh... làm ơn... giúp tôi...”

Cô mê muội không biết gì cả

Anh cũng thế liền nhảy vồ lấy cô. Anh và cô bắt đầu hoà quyện vào nhau.

Đây là lần đầu của cô. Cô đau đớn: “Ưm... a... đau quá...”

Hai tiếng đồng hồ sau đó, anh tỉnh dậy thì thấy đang nằm trên giường cùng với cô. Quần áo thì nằm lê lết dưới sàn. Anh không ngờ mình lại bị hạ thuốc. Mà người đang ở bên anh lại là cô. Có lẽ trời đã định cho cô thuộc quyền sở hữu của anh.

Anh liền đi vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy rì rào, cô không thể ngủ được nữa. Cô tỉnh dậy thì thấy trên giường có vũng máu. Cô hốt hoảng không thấy ai, chỉ thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Cô ôm lấy đầu: “Lần đầu của mình. Là ai? Ai đã làm vậy? Lâm Uyển Mai và Diệp Hoan... hai người đã gài bẫy tôi. Cao Trường Cung, em không thể bên anh được nữa. Em đã l.ê.n g.i.ư.ờ.n.g với một người đàn ông khác mà người đó lại không phải là anh. Em không xứng!”

Cô liền lấy cái áo sơ mi của anh mặc vào và chạy đi một cách đau khổ. Anh thì biết là cô rồi đó. Nhưng có không hề biết người đàn ông nằm bên cô là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.