Cao Trường Cung từ trong phòng tắm đi ra, không thấy cô đâu, liền lo lắng.
“Cô ấy đi đâu rồi kia chứ?” _sắc mặt anh đầy vẻ lo lắng.
Anh vừa mặc quần áo xong. Một đám người xông vào (trong đó có lớp A1 và Lâm Uyển Mai, Diệp Hoan)
“Ể? Đó chẳng phải là Cao Trường Cung. Chủ tịch tập đoàn Cao thị sao? Sao lại ở đây?”
“ Đúng đó... sao lại ở đây? Lâm Uyển Mai, cô bảo ở đây có chuyện hay mà...”
“@#_₫-*:;..*-₫&^€°€=...”
Lâm Uyển Mai và Diệp Hoan nhìn nhau một cách sợ hãi.
Linh hồn của quỷ tàn ác, máu lạnh trong anh trỗi dậy. Anh bước tới bóp lấy cổ Diệp Hoan.
“ Thằng khốn kiếp, tao đã cố nhịn nhưng mày vẫn cố tiến tới. Mày chán sống rồi, dám tính kế với cô ấy!”
Con mắt đáng sợ và lời nói lạnh lùng khiến ai nấy đều phải sợ hãi và rời đi.
Lâm Uyển Mai sợ đến nỗi chân tay run lẩy bẩy, mồ hôi thì chảy như nước
“ Khụ khụ...” _Diệp Hoan hầu như sắp tắc thở
Cô ta liền quỳ xuống: “Cao... Cao tổng, làm ơn anh hãy tha mạng cho bọn tôi...”
Anh liền thả tên Diệp Hoan khốn kiếp kia ra, giọng gian ác: “Nếu như cô ấy có chuyện gì thì hai người lo mà chuẩn bị quan tài đi!”
Nói rồi anh đứng dậy đi tìm cô.
Toàn bộ lớp A1 đều chia nhau ra tìm cô.
“ YÊN NHI, CẬU Ở ĐÂU? YÊN NHI ƠI!”
“YÊN NHI, EM MAU RA ĐÂY ĐI!”
Gào thét cũng vô ích. Họ tìm cô mãi mà chẳng thấy cô đâu.
Có một ông lão bước ra trong quán nhạu gần đó: “Làm gì mà la hét um xùm vậy? Không để cho người khác ngủ à?”
Cao Trường Cung lo lắng hỏi: “Ông ơi, ông có thấy một cô gái cao khoảng một mét sáu đi ngang qua đây không?”
Ông lão giơ tay run rẩy chỉ vào cái vách đá mà hôm trước cô nói chuyện với Diệp Hoan: “Khoảng tám giờ, tôi thấy có một cô ấy khoác mỗi cái áo sơ mi đứng trên đó... có lẽ... cô ấy... đã nghĩ quẩn chăng?”
Anh liền hoảng hốt. Gọi cho cảnh sát Los Angeles: “Các anh... mau tới đây. Bãi biển Venice, nhanh lên!”
Cảnh sát nghe vậy liền cho xe tới đó.
“ Tìm đi!”
Cảnh sát đã cho người xuống dưới biển để tìm cô. Không thấy người thì cũng phải thấy x.á.c.
Sau hai tiếng lặn lội ở dưới.
Anh cảnh sát ra chỗ Cao Trường Cung, sắc mặt buồn bã: “Suốt hai tiếng vừa rồi... chúng tôi vẫn chưa tìm thấy cô Hàn. Trời vừa tối, biển lại rộng như thế này. Hay để mai được không, Cao tổng?”
Anh lạnh lùng đáp: “Không được, nhất định hôm nay phải tìm ra được cô ấy!”
Cảnh sát chỉ biết nghe theo lời anh. Anh không nhìn ra ngoài biển cả, con mắt lưu luyến và đầy hi vọng. Anh không tin cô lại là người yếu đuối như vậy. Cô vốn là người mạnh mẽ không phải là dạng người yếu đuối gặp chút chuyện cỏn con là đã làm bậy, nghĩ quẩn.
Anh vẫn đứng đây, vẫn đợi cảnh sát tìm được cô. Một đêm trôi qua, cảnh sát không ngừng tìm kiếm cô. Có vẻ như họ sắp đuối (mệt gần chết) rồi. Anh đã đứng suốt cả đêm để ngóng tin tốt từ cảnh sát nhưng...
“ Cao tổng à, tôi... anh giết tôi cũng được nhưng Cao tổng à, chúng tôi thật sự không tìm thấy cô Hàn!” _anh cảnh sát mệt mỏi
“ Được rồi, về đi!” _anh xua tay
Đám cớm liền đi về trụ sở nghỉ ngơi.
Lòng anh vẫn bồn chồn về sự mất tích một cách bất thường của cô. Cô đã đi đâu? Chẳng lẽ cô đã nhảy xuống biển từ cái vách đá này sao?
Anh không ngừng nghĩ ngợi.
[Khoảng tám giờ đêm hôm đó]
Hàn Yên Nhi đang đứng trên vách đá khá cao. Cô nhìn xuống dưới biển: “Tại sao... tại sao năm lần bảy lượt các người ra sức hãm hại tôi? Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn không ai để ý vậy mà tại sao?”
(Các bạn còn nhớ vị ban giám khảo thứ nhất ở chap 22 không)
Có một người phụ nữ bước đến chỗ cô: “Em Hàn, em làm gì ở đây vậy?”
Cô giật mình quay lại: “Cô... cô là... vị ban giám khảo. Sao cô lại ở đây?”
(Hoắc Cảnh Nha_ người phụ nữ thép trong giới showbiz. Đào tạo các ảnh hậu nổi tiếng. 30tuổi)
“ Hãy gọi tôi là Hoắc Cảnh Nha!” _ giọng trầm bổng
Cô nói: “Cô Hoắc, sao cô lại đi theo em? Sao cô biết em ở đây? Cô theo giỏi em ư?”
Có vẻ như Hoắc Cảnh Nha là một người tốt.
“ Đúng tôi theo dõi em đó. Tôi rất có hứng thú với em từ cái lần thi diễn xuất đó. Tôi muốn đào tạo em thành một ảnh hậu nổi tiếng. Hợp tác chứ?”
Hoắc Cảnh Nha giơ tay, ý muốn bắt tay với cô.
Cô liền đáp lại: “Tại sao cô lại muốn hợp tác với tôi?”
Hoắc Cảnh Nha khẽ nhếch mép: “Thật tội nghiệp, tôi biết cô có phải đang rất căm hận người yêu cũ và người tình của anh ta đúng không?”
“ Sao cô biết?” _Cô lo sợ
“ Không những tôi biết mỗi chuyện này không đâu, tôi còn biết nhiều chuyện khác về cô nữa kìa!”
Cô tức giận: “Cô muốn gì? Tôi tưởng cô là người tốt. Hoá ra lại...”
Hoắc Cảnh Nha tự tin: “Tôi là người tốt, tốt thật mà. Chỉ là tôi muốn đánh bại hai người kia trong một trận chiến giữa các học trò. Tôi muốn chọn cô làm đệ tử thôi.”
Hoắc Cảnh Nha giả vờ rời đi, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi... tôi đồng ý!”
Hoắc Cảnh Nha đưa Hàn Yên Nhi đi đâu đó. Cô vẫn phải cảnh giác, cô không thể để ai vượt mặt, hãm hại mình nữa.
[Giải quyết chuyện riêng]
Các bạn độc giả à, tôi cũng muốn ra nhiều chap để cho các bạn coi lắm chứ. Nhưng tôi còn phải đi học, đâu có thời gian mà một ngày ra nhiều chap cho các bạn coi được. Bão chap, tui sẽ bão nhưng không phải bây giờ. Sẽ sớm thôi, tôi sẽ bão chap cho các bạn. Cảm ơn hơn một ngàn người theo dõi tiểu thuyết này. Mong các bạn thông cảm vì một ngày mình mới ra một chap. Sorry and thanks~~~