“Tôi có một bản báo cáo giám định thương tích của Bà Lưu, Bà Lưu ngày 23 đến bệnh viện kiểm tra, trên báo cáo thể hiện người của Bà Lưu có nhiều chỗ bị thương, quan trọng hơn là phần đầu của hà văn Lưu bị đánh nghiêm trọng, dẫn đến phần đầu bị thương, bác sĩ chứng minh khi Bà Lưu đến bệnh viện kiểm tra thì tâm lý còn có chút hoảng hốt, ký ức hỗn loạn, nói chuyện lộn xộn, những chuyện này liên quan đến việc phần đầu của Bà Lưu bị thương, ông Lý và Luật sư Tống nghi ngờ thời gian đương sự của tôi nói có vấn đề cũng có thể hiểu được, bởi vì lúc đó phần đầu của Bà Lưu bị thương nặng dẫn đến ký ức hỗn loạn.” Luật sư Tần mới mở miệng, anh ta lấy tài liệu trình lên.
“Bệnh viện đã đưa ra bằng chứng, thương tích trên người Bà Lưu không thể sai được, nếu đối phương nghi ngờ thời gian Bà Lưu nói có vấn đề thì tôi mong cảnh sát điều tra rõ hành tung của ông Lý vào ngày hai mươi hai và rạng sáng hai mươi ba.”
“Đêm qua chúng tôi đã điều tra rõ hành tung của ông Lý trong khoảng thời gian này.” Bùi Vũ Ninh vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.
Luật sư Tống sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh, Bùi Vũ Ninh còn dám mở miệng, đúng là tự mình tìm chết, Bùi Vũ Ninh còn chịu đựng được chuyện tối qua.
“Đêm qua, cảnh sát trưởng Lưu và tôi đã đến thôn Ngọc Thủy, còn có phóng viên Trịnh Nguyệt ở Hải Thành đi cùng, toàn bộ quá trình kiểm tra rất rõ ràng và công khai.” Con ngươi Bùi Vũ Ninh liếc Luật sư Tống một cái, khóe môi hơi hơi ngoéo một cái.
Người của Qủy Vực Chi Thành rất lợi hại, nhưng so với Nhã Thanh đa mưu túc trí thì Nhã Thanh đã sớm đoán được bọn họ đến Hải Thành sẽ không thoát khỏi tai mắt của Quỷ Vực, cho nên cô và Nhã Thanh tới Hải Thành cũng không hề che giấu.
Nhã Thanh nhà cô đã đoán tất cả tình huống, tình huống tối qua là bất ngờ, nhưng vẫn nằm trong dự đoán của Nhã Thanh, nếu đã có trong dự đoán thì sẽ có cách giải quyết.
Có thể nói tối qua bọn họ làm như vậy cũng coi là giúp bọn họ.
Luật sư Tống nghe Bùi Vũ Ninh nói thì sắc mặt thay đổi, khóe môi cười lạnh cũng nhanh chóng giấu đi.
“Thưa thẩm phán, tôi muốn mời cảnh sát trưởng Lưu và phóng viên Trịnh Nguyệt đã giúp tôi đi tìm bằng chứng lên tòa, chứng minh tính chân thật tài liệu của tôi.”
“Đồng ý.” Thẩm phán sẽ không từ chối.
Một người là cảnh sát, một người là phóng viên nổi tiếng chính trực ở Hải Thành, hai người này ra mặt làm nhân chứng thì không ai nghi ngờ.
Cho nên hiện tại mọi người càng tò mò tối qua Bùi Vũ Ninh đã điều tra được gì?
Cảnh sát trưởng Lưu và Trịnh Nguyệt đi lên chứng minh lời Bùi Vũ Ninh nói.
Sắc mặt của luật sư Tống có chút khó coi.
“Ông Lý, xin hỏi ông đã ở đâu trong khoảng thời gian từ ba giờ đến bốn giờ ngày hai mươi ba?” Bùi Vũ Ninh không nói thẳng chứng cứ đã điều tra được, mà đột nhiên hỏi Lý Minh một câu.
Lý Minh nghe Bùi Vũ Ninh hỏi thì sắc mặt thay đổi, bởi vì khiếp sợ nên hai mắt trợn lên theo bản năng, thậm chí cả người có chút run rẩy.
Mọi người thấy phản ứng của Lý Minh thì chắc chắn có vấn đề, Lý Minh đã làm chuyện trái với lương tâm, nếu không thì không thể nào sợ như vậy.
Sắc mặt của luật sư Tống càng khó xem.
“Ông Lý, mời ông trả lời câu hỏi của tôi.” Bùi Vũ Ninh lại truy vấn một câu.
“Tôi, tôi, tôi...” Lý Minh sợ đến mức tay run lên, nói lắp bắp.
“Tôi đưa con gái đến bệnh viện.” Lý Minh phản ứng lại thì nhanh chóng nói một câu.
“Khoảng thời gian tôi hỏi là trước khi ông Lý đưa con gái đến bệnh viện.” Bùi Vũ Ninh nhìn chằm chằm ông ta, không cho xoay chuyển tình hình.
“Tôi tách khỏi bọn họ, sau khi tôi đưa con gái về nhà thì phát hiện trên người con bé có thương tích, sau đó tôi đưa con gái đến bệnh viện, có lẽ lúc đó tôi và con gái ở nhà, con gái tôi có thể chứng minh.” Lý Minh phản ứng nhanh, lúc này đã lấy lại tinh thần, tuy rằng còn có chút hoảng loạn nhưng đã khôi phục lý trí.
“Ông Lý muốn Lý Tiểu Ngân ra tòa làm nhân chứng sao?” Bùi Vũ Ninh đột nhiên hỏi một câu.
Bùi Vũ Ninh nói xong thì mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Minh.
“Đúng vậy, tôi muốn mời con gái ra tòa làm chứng.” Lý Minh thở phào một hơi, ông ta biết chỉ có cách này, ông ta biết con gái chắc chắn sẽ phối hợp với mình, chỉ cần con gái làm chứng cho ông ta thì những người đó cũng không thể làm gì.
“Được, vậy mời Lý Tiểu Ngân ra tòa làm chứng.” Nếu Lý Minh tự mình đưa ra yêu cầu thì bộ phận liên quan cũng không thể từ chối.
Bùi Vũ Ninh cúi đầu, giống như đang đọc tài liệu, nhưng trong con ngươi lại có chút phức tạp, còn có chút nặng nề.
Hôm nay Lý Tiểu Ngân đi theo Lý Minh đến đây, nhưng lúc trước vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên Lý Tiểu Ngân nhanh chóng đến đây.
“Tôi có thể làm chứng cho ba tôi, ba tôi nói là sự thật.” Sau khi Lý Tiểu Ngân biết được tình huống thì lập tức làm chứng cho Lý Minh.
Lý Tiểu Ngân nói xong thì biểu cảm tự nhiên, nhìn có vẻ không quá khác thường, cả người hơi run rẩy, giống như có chút sợ hãi.
“Lý Tiểu Ngân, con nói có thể làm chứng cho ba mình, vậy tôi có thể hiểu là con vẫn luôn tỉnh táo trong khoảng thời gian hơn hai giờ ngày hai mươi ba từ khách sạn đến bệnh viện đúng không?” Giọng Bùi Vũ Ninh có vẻ nhẹ nhàng.
“Đúng, tôi luôn tỉnh táo.” Lý Tiểu Ngân nhanh chóng gật đầu, cô bé suy nghĩ rồi nói thêm một câu: “Bởi vì trên người quá đau nên tôi muốn ngủ cũng không ngủ được.”
Bùi Vũ Ninh nghe cô bé nói thì đáy lòng thầm thở dài một hơi, đứa nhỏ này chỉ có mười một tuổi, nhưng lúc nói dối lại không hề thay đổi sắc mặt.
Cô không đành lòng tổn thương một cô gái nhỏ như vậy, nhưng hành động của cô bé chỉ có mười một tuổi này quá sai trái.
“Hiện tại tôi trình lên chứng cứ đã điều tra được vào tối hôm qua, tôi và cảnh sát Lưu còn có phóng viên Trịnh đã phát hiện ra hung khí có máu trong một hang động phía sau thôn Ngọc Thủy, cảnh sát đã chứng minh trên đó có vân tay của Lý Minh, từ vết máu trên hung khí và hiện trường thì tôi có thể phân tích ra thời gian từ ba giờ đến bốn giờ ngày hai mươi ba, còn vết máu có phải là của Bà Lưu hay không thì hiện tại bộ phận liên quan đang kiểm tra, có lẽ kết quả sẽ nhanh chóng có.” Bùi Vũ Ninh không nhìn cô gái nhỏ, tuy rằng cô bé còn nhỏ nhưng cũng là người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Bùi Vũ Ninh nói xong thì cả người Lý Minh mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống mặt đất, nếu không phải ông ta đang ngồi thì sợ là đã sớm nằm trên mặt đất.
Vẻ mặt cô gái nhỏ vốn bình thường, lúc này lại hoàn toàn khiếp sợ, cô bé nhìn chằm chằm Bùi Vũ Ninh giống như nhìn thấy quỷ, có khủng bố lại càng oán hận.