Khách sạn cách âm rất tốt, có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài chứng tỏ bên ngoài có chuyện không nhỏ.
Cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh nhìn nhau một cái, hai người nhanh chóng đi tới cửa phòng, nhưng cũng không mở cửa mà là dán tai lên cửa nghe tiếng động.
“Mấy người làm gì? Vì sao mấy người lại bắt chúng tôi?” Bên ngoài truyền đến giọng của Bùi Vũ Ninh, nghe rất rõ ràng, chứng tỏ giọng nói Bùi Vũ Ninh rất lớn.
Hàn Nhã Thanh biết Bùi Vũ Ninh cố ý nhắc nhở cô và Dương Tầm Chiêu.
Bùi Vũ Ninh sợ cô và Dương Tầm Chiêu sẽ đi ra ngoài, rõ ràng có người đang giở trò, nếu truyền thông biết cô và Bùi Vũ Ninh ở cùng khách sạn thì ngày mai lời khai của Bùi Vũ Ninh sẽ không được tin tưởng.
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh biết rõ ý của Bùi Vũ Ninh nên hai người đứng ở trong không động đậy.
“Cái gì? Có người báo chúng tôi giao dịch không đứng đắn? Chứng cứ đâu? Cảnh sát không có chứng cứ đã tùy tiện bắt người sao?” Bùi Vũ Ninh lại lớn giọng nói, rõ ràng là cố ý.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy Bùi Vũ Ninh nói thì khóe môi cong lên cười lạnh, đối phương đúng là tốn không ít công sức.
Đối phương làm như vậy, thứ nhất là muốn dụ cô xuất hiện, thứ hai là vì thân phận của Bùi Vũ Ninh, thứ ba cũng muốn hành hạ tinh thần và thể xác Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh đã liên tục không nghỉ ngơi tốt mấy ngày, tối nay còn bị đưa đến cục cảnh sát thì chắc chắn không thể nghỉ ngơi được.
Không thể không nói người đứng sau đúng là lợi hại, có thể nhanh chóng điều tra ra thân phận của Bùi Vũ Ninh.
Nếu đối phương điều tra được thân phận của Bùi Vũ Ninh thì có thể điều tra được phòng của cô, chắc chắn cũng có thể điều tra được phòng của cô và Dương Tầm Chiêu.
Xem ra vở kịch ngày mai sẽ càng đặc sắc hơn.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không đi ra ngoài, đến khi bên ngoài khôi phục sự yên tĩnh.
“Xem ra tin tức của người kia rất nhanh.” Trên mặt Dương Tầm Chiêu cũng mang theo lạnh lẽo: “Chuyện này rất có thể là người của Quỷ Vực chi thành làm...”
Dương Tầm Chiêu dừng một chút, trên mặt tràn đầy nghiêm túc: “Trong thời gian ngắn như vậy, anh cảm thấy người của Quỷ Vực chi thành ở thành phố A và Hải Thành không thể làm được những chuyện này.”
“Ừ, cho nên có thể toàn bộ Quỷ Vực chi thành trở thành kẻ địch của chúng ta.” Hàn Nhã Thanh hơi cong khóe môi: “Toàn bộ Quỷ Vực chi thành xem chúng ta là kẻ địch, có phải chúng ta nên cảm thấy vinh hạnh hay không?”
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, cười khẽ, xảy ra chuyện như vậy mà cô còn có thể đủ bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đúng là vợ của anh.
“Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi ngủ.” Cậu ba Dương ôm cô vào lòng, hôn lên mặt cô.
Anh biết từ trước đến nay cô làm việc cẩn thận chu toàn, không bỏ sót chuyện gì, với năng lực của cô thì không thể nào không nghĩ tới những chuyện này, cho nên cậu ba Dương hoàn toàn không hề lo lắng.
Phản ứng của cô cũng chứng minh được điều này.
Hàn Nhã Thanh liếc anh một cái, khóe môi cong lên, cô phát hiện Dương Tầm Chiêu ngày càng hiểu mình.
Đương nhiên cậu ba Dương nói đi ngủ là ngủ đơn thuần, tuy rằng anh biết cô đã sớm chuẩn bị tất cả, nhưng mấy ngày nay vì chuyện của Đường Vân Thành nên cô vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, anh rất đau lòng.
Ngày hôm sau Hàn Nhã Thanh tỉnh dậy cũng không rời khỏi khách sạn.
Ngày hôm qua sau khi bà Lưu kiện Lý Minh thì bộ phận liên quan lập tức tham gia, sắp xếp chín giờ sáng hôm nay công khai thẩm tra xử lí, truyền thông lớn nhất Hải Thành phụ trách phát sóng trực tiếp hiện trường.
Không đến chín giờ, đặc phái viên Chu Hiệp hội bảo vệ quốc tế đã tới, anh ta mang theo một vị luật sư nổi tiếng, Bùi Vũ Ninh không đi chung với bọn họ.
Nhưng đúng chín giờ, thẩm tra xử lí lập tức bắt đầu thì Bùi Vũ Ninh xuất hiện.
Bùi Vũ Ninh nhìn có vẻ tiều tụy.
Đặc phái viên Chu nhìn thấy cô tới thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, liên tục giới thiệu nói: “Đây là Bùi Vũ Ninh, cô ấy là chuyên gia truy vết nổi tiếng, cũng là người phụ trách tổ chức 'Duy tâm' bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ trên toàn thế giới, lần này chúng tôi mời Bùi Vũ Ninh tới, Bùi Vũ Ninh cũng đồng ý giúp miễn phí cho Bà Lưu.”
Luật sư đối phương nghe đặc phái viên Chu nói thì khóe môi cười lạnh, nhưng anh ta cũng không nói thêm gì, có mấy lời chưa phải là lúc nói ra.
Bùi Vũ Ninh gật đầu với truyền thông, không nói gì, có chút uể oải.
Lý Minh cũng mời luật sư, không ai biết luật sư của Lý Minh, không phải là luật sư nổi tiếng.
Nhưng khi Hàn Nhã Thanh xem phát sóng trực tiếp thấy luật sư kia thì đôi mắt lóe lên, luật sư này tuyệt đối không đơn giản, chỉ sợ cũng là người của Quỷ Vực chi thành.
Xem ra lần này người của Quỷ Vực chi thành định ăn thua đủ với cô, cô không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với người Quỷ Vực chi thành lúc nào?
“Hiện tại thẩm tra xử lí công khai bắt đầu.” Nhân viên thấy người đã đến đủ thì lập tức tuyên bố.
“Ông Lý, Bà Lưu kiện ông ngày hai mươi hai, cũng chính là ngày con gái ông xảy ra chuyện, ông đã đến chỗ cô ta, còn cưỡng ép cô ta...” Luật sư Tần của hiệp hội bảo vệ quốc tế mở miệng đầu tiên.
“Không có, hôm đó tôi không hề đi tìm cô ta, cô ta đang vu khống tôi.” Lý Minh không đợi luật sư Tần nói xong đã lớn tiếng phản bác.
“Trong thời gian Bà Lưu nói thì đương sự của tôi có bằng chứng không ở đó.” Luật sư Tống của Lý Minh cũng mở miệng phản bác: “Ngày đó, ông Lý vẫn luôn uống rượu với mấy người trong thôn, sau đó ông ta phát hiện con gái mình mất tích nên cùng với mấy người trong thôn đi tìm con gái ông ta, cho nên Bà Lưu đang vu khống, chúng tôi nghi ngờ mục đích Bà Lưu làm như vậy.”
Luật sư Tống nói rất tự tin: “Bên tôi yêu cầu mời nhân chứng.”
“Đồng ý.” Thẩm phán gật đầu đồng ý.
Sau đó mấy người trong thôn đi tới, mấy người này chứng minh ngày đó Lý Minh thật sự vẫn luôn ở chung với bọn họ.
Lời khai của bọn họ hoàn toàn giống nhau, lời khai của mấy người vẫn có trọng lượng.
Hơn nữa mấy người dân nói rất rõ, không có lỗ hổng, rõ ràng không phải nói dối.
“Thẩm phán, sự thật chứng minh Bà Lưu vu khống, trong thời gian Bà Lưu nói thì đương sự của tôi vốn không đi tìm cô ta, càng không thể cưỡng ép cô ta.” Luật sư Tống nhìn luật sư Tần và Bùi Vũ Ninh một cái, trên mặt cười lạnh.
“Bà Lưu, mời cô đưa ra lời giải thích.” Luật sư Tống nhìn phía Bà Lưu, giọng điệu chất vấn.
Bà Lưu cúi đầu, không nói gì.
Bà Lưu im lặng làm cho mọi người rất bất ngờ, cũng khiến mọi người không nhịn được suy đoán Bà Lưu thật sự vu khống.
Cuối cùng đối phương mời mấy nhân chứng.
“Bà Lưu, mời cô giải thích.” Luật sư Tống nhìn thấy Bà Lưu không nói lời nào thì khóe môi càng cười lạnh.
“Tôi đã nói cô ta vu khống, tôi muốn kiện cô ta tội vu khống, tôi muốn kiện cô ta, có người mua chuộc cô ta hại con gái và tôi.” Lý Minh thấy tình huống trước mắt thì trên mặt càng thêm đắc ý, giọng nói cũng cao hơn.
“Bà Lưu, mời cô nói rõ tình hình.” Bà Lưu vẫn luôn im lặng, thẩm phán chỉ có thể mở miệng nói.
Bà Lưu vẫn im lặng.
Mọi người ở đây càng bất ngờ, cũng rất kinh ngạc.
Mọi người xem phát sóng trực tiếp bắt đầu bàn tán.
“Chẳng lẽ có người mua chuộc mẹ cô bé này sao?”
“Không thể nào? Đây là mẹ ruột của cô bé.”
“Nhưng Bà Lưu đã sớm bỏ rơi con gái mình, hơn nữa chuyện đã xảy ra nhiều ngày như vậy mà cô ta mới ra mặt, chuyện này có chút kỳ lạ.”
Luật sư Tần không nói gì thêm.
Bùi Vũ Ninh cũng không nói gì.
“Thẩm phán, tôi muốn kiện cô ta, tôi mong được điều tra rõ ràng.” Lý Minh càng đắc ý, đứng tại chỗ nói muốn kiện Bà Lưu: “Tôi không chỉ kiện cô ta vu khống, tôi còn muốn kiện cô ta bắt tay với người ngoài hại con gái tôi.”
“Thẩm phán, đương sự của tôi muốn kiện Bà Lưu, nếu hôm nay thẩm tra xử lí công khai, tôi khẩn thiết cầu xin thẩm tra xử lí lời cáo buộc của đương sự tôi.” Luật sư Tống nói xong thì nhìn Bùi Vũ Ninh một cái, bởi vì chuyện tối hôm qua nên Bùi Vũ Ninh cũng khó bảo vệ được mình.
Đương nhiên bởi vì chuyện tối hôm qua nên lời nói của Bùi Vũ Ninh dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ, đến lúc đó ngược lại sẽ càng đẩy nhà họ Đường xuống vực sâu.
Huống chi bọn họ còn có chứng cứ khác có lợi hơn.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp thì khóe môi cong lên, cuối cùng vở kịch cũng bắt đầu rồi.