Tuy biết cô là diễn kịch, nhưng anh thích nghe, anh không để bụng cô gọi thêm vài tiếng, dùng giọng nói như thế gọi thêm vài tiếng!!
Đương nhiên, anh biết, nếu cô thật sự dùng giọng nói như thế gọi thêm vài lần nữa, anh sợ là sẽ không kiềm chế được.
“Anh hỏi Cố Ngũ, xem Cố Ngũ tra được người làm số điện thoại đó chưa?” Hàn Nhã Thanh lúc này mới tiếp tục nói nốt lời của mình, tiếng ông xã này của cô tự nhiên không phải là gọi không, tự nhiên là có chỗ dùng.
Hàn Nhã Thanh sợ Trác Hiểu Lam phản ứng lại nhìn ra sơ hở, cho nên Hàn Nhã Thanh bắt buộc phải làm rối loạn tâm thần của Trác Hiểu Lam trước, khiến Trác Hiểu Lam không thể nghĩ sâu.
Dương Tầm Chiêu tự nhiên hiểu dụng ý của cô, rất là phối hợp rút điện thoại của mình ra, gọi điện cho Cố Ngũ.
Trong lòng Trác Hiểu Lam không kìm được mà hốt hoảng, dù sao khi cô ta mua sim điện thoại không có xử lý gọn gàng.
Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu, thấy Dương Tầm Chiêu ấn gọi điện, trái tim của cô ta cũng không nhịn được mà treo lơ lửng, chỉ là cô ta thấy gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết đó của Dương Tầm Chiêu, lại không kìm được mà sôi sục trong lòng, anh thật sự đẹp trai.
Dương Tầm Chiêu trực tiếp lờ đi ánh mắt của Trác Hiểu Lam, vì để phối hợp với Thanh Thanh nhà anh, anh chỉ có thể nhịn trước đã.
Cuộc gọi của Dương Tầm Chiêu rất nhanh đã được kết nối rồi.
“Tra như nào rồi?” Dương Tầm Chiêu không có chút chần chừ, trực tiếp mở miệng hỏi.
Trác Hiểu Lam nghe thấy câu hỏi của anh, trái tim càng treo lơ lửng hơn.
Dương Tầm Chiêu không có mở loa ngoài, Trác Hiểu Lam cách Dương Tầm Chiêu lại có một khoảng cách, co nên giọng nói ở đầu dây bên kia Trác Hiểu Lam không có nghe thấy.
“Chủ tiệm còn nhớ dáng vẻ của người đó không?” Sau đó Dương Tầm Chiêu lại hỏi một câu, nghe ý tứ này rất rõ ràng đã tìm được tiệm làm số điện thoại rồi.
Cơ thể của Trác Hiểu Lam rõ ràng cứng đờ, cô ta tuy cật lực duy trì bình tĩnh, thần sắc trên mặt vẫn có hơi thay đổi, không có thản nhiên và lạnh lùng như trước nữa.
“Được, tôi biết rồi.” Sau đó, Dương Tầm Chiêu thấp giọng đáp một câu.
Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu, trong lòng không nhịn được mà muốn cười, xem ra trình độ diễn xuất của cậu ba Dương rất cao.
Hàn Nhã Thanh đương nhiên biết rõ căn bản không thể tìm được tiệm làm số điện thoại đó, bởi vì bọn họ căn bản không có số điện thoại gốc đã liên lạc với Viên Ngữ, sim điện thoại của Viên Ngữ sớm đã bị xuống cống nước rồi.
Bọn họ làm những điều này chính là vì để thăm dò Trác Hiểu Lam.
Dương Tầm Chiêu cúp máy, sau đó nhìn sang Hàn Nhã Thanh: “Cố Ngũ nói đã tìm được tiệm điện thoại làm số điện thoại đó, chủ tiệm nói còn có ấn tượng với người làm sim đó, chủ tiệm nói người đó ngoại hình rất xinh đẹp, trông rất lạnh lùng, rất cao quý, cho nên chủ tiệm có ấn tượng khá sâu.” Những lời này của Dương Tầm Chiêu nhìn như nói với Hàn Nhã Thanh, nhưng thật ra là nói cho Trác Hiểu Lam nghe, đây cũng là cái bọn họ trước khi tới phòng bệnh đã phân tích.
Trác Hiểu Lam làm việc cẩn thận cẩn trọng, hơn nữa Trác Hiểu Lam không tin người khác, nếu không cô ta cũng sẽ không xử lý hết ba người hôm qua có liên quan với máy nghe lén, cho nên những chuyện này trước khi chưa có nguy hiểm gì Trác Hiểu Lam chắc sẽ tự mình đi làm.
Dù sao thêm một người biết thì thêm một phần nguy hiểm, Trác Hiểu Lam nếu để người khác đi làm số điện thoại, nếu người đó nói chuyện này ra, chắc chắn sẽ nghi ngờ tới người của Trác Hiểu Lam, ngược lại không bằng Trác Hiểu Lam tự mình đi làm.
Hàn Nhã Thanh chắc chắn Trác Hiểu Lam sẽ không làm ngụy trang, bởi vì loại trường hợp đó nếu như ngụy trang, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ, cho nên Hàn Nhã Thanh mới kêu Dương Tầm Chiêu nói chi tiết như vậy.
Quả nhiên, Hàn Nhã Thanh phát hiện Dương Tầm Chiêu còn chưa nói xong, trong ánh mắt của Trác Hiểu Lam rõ ràng nhiều thêm vài phần hoảng loạn.
Rất rõ ràng phân tích trước đó của cô đều là đúng.
“Bây giờ Cố Ngũ còn ở trong tiệm.” Lời nói của Dương Tầm Chiêu khựng lại, sau đó quay sang nhìn Trác Hiểu Lam: “Cô Trác, mượn ảnh của chị dùng một chút.”
Tuy Dương Tầm Chiêu không có nói rõ, nhưng ý tứ đó lại đã rất rõ ràng, lấy ảnh của Trác Hiểu Lam để chủ tiệm nhận dạng.
Sắc mặt của Trác Hiểu Lam trực tiếp thay đổi, có điều Trác Hiểu Lam dù sao không phải là người bình thường, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, ít nhất trên mặt nhìn trông bình tĩnh.
Lúc này Trác Hiểu Lam cũng không màng cách xưng hô xa lạ mà Dương Tầm Chiêu dành cho cô ta nữa, cô ta bây giờ chỉ muốn làm sao che đậy được chuyện này đi.
Trác Hiểu Lam không chắc chắn lời Dương Tầm Chiêu vừa nói là thật hay giả, cô ta thậm chí cũng nghĩ có thể là Hàn Nhã Thanh thăm dò cô ta, nhưng Trác Hiểu Lam không dám cược, ngộ nhỡ Dương Tầm Chiêu thật sự tra được, ngộ nhỡ chủ tiệm đó thật sự nhận ra cô ta...
“Trong tay tôi không có ảnh.” Trác Hiểu Lam biết cách duy nhất hiện nay chính là kéo dài thời gian, trước tiên nghĩ cách rời khỏi đây đã, sau đó cô ta lại đi xác nhận độ thật giả của sự việc.
Nếu Dương Tầm Chiêu thật sự tra được rồi, cô ta sẽ nghĩ cách xử lý, nếu Dương Tầm Chiêu chưa tra được, cô ta tự nhiên xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
“Trong điện thoại của tôi có.” Trác Thanh liếc nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó lại xoay sang Dương Tầm Chiêu, mở khóa điện thoại của mình, sau đó đưa tới trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Trác Thanh tới bây giờ cũng gần như đã nhìn rõ rồi, cũng đã hiểu chuyện gì rồi.
Tuy Trác Hiểu Lam không thừa nhận, nhưng Trác Thanh biết chuyện này chỉ sợ thật sự có liên quan tới Trác Hiểu Lam.
Mà vừa rồi Trác Hiểu Lam giả bộ mình không có ảnh thì càng khiến Trác Thanh chắc chắn một điểm này, bởi vì Trác Thanh biết rõ trong điện thoại của Trác Hiểu Lam có không ít ảnh.
Trác Hiểu Lam tuy bình thường lạnh nhạt, nhưng cô ta vô cùng thích chụp ảnh.
“Trác Thanh, em làm gì.” Trác Hiểu Lam lập tức hoảng rồi, trực tiếp đi tới giật lấy chiếc điện thoại của Trác Thanh.
Bởi vì Trác Hiểu Lam không thể chắc chắn lời của Dương Tầm Chiêu là thật hay giả, cho nên cô ta thật sự không dám cược, mà tình cảnh vừa rồi căn bản không cho phép cô ta nghĩ nhiều.
Có điều, Trác Hiểu Lam sau khi giật lại chiếc điện thoại của Trác Thanh, bèn ý thức tới sự thất thố của mình, hành vi này của cô ta gần như xem là một loại bạo lộ rồi.
Cô ta hôm nay, thật sự không đủ bình tĩnh, không để lý trí, thật sự là xúc động rồi.
Có điều, điều này thật sự không thể trách Trác Hiểu Lam, tất cả chuyện này vốn chính là tuyến đường Hàn Nhã Thanh sắp đặt cho cô ta, Trác Hiểu Lam vào bất cứ lúc nào đều rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức có thể lục thân không nhận, nhưng duy chỉ đứng trước Dương Tầm Chiêu cô ta lại không làm được.
Bởi vì yêu thầm mười mấy năm, bởi vì cầu mà không được, Trác Hiểu Lam đối với Dương Tầm Chiêu có một ít chấp niệm gần như biến thái, cho nên cảm xúc của Trác Hiểu Lam thật sự rất dễ bị ảnh hưởng từ Dương Tầm Chiêu.
Mà vừa rồi Hàn Nhã Thanh với Dương Tầm Chiêu ở trước mặt Trác Hiểu Lam diễn show ân ái hết lần này tới lần khác càng là hoàn toàn kích thích tới Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam bây giờ còn có thể duy trì mạch suy nghĩ bình thường đã là rất không dễ dàng rồi.
“Chị không phải là nói không có ảnh sao, trong điện thoại của em có ảnh, em đưa anh cho Tần Chiêu, để Tầm Chiêu đi tra.” Trác Thanh nhìn thấy hành vi của Trác Hiểu Lam, trong lòng hơi trầm xuống, xem ra thật sự là cô ta làm.
Nếu không phải là cô ta thì cô ta không có cần phải hoảng như vậy, càng không cần giằng lấy điện thoại của anh ta.
“Ảnh của chị em dựa vào đâu mà tự ý làm chủ đưa cho người khác.” Trác Hiểu Lam tuy biết hành vi thất thố của mình, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng tâm thái của cô ta thật sự là tốt, lúc này vẫn cái dáng vẻ có lý chẳng sợ.
Trác Hiểu Lam cầm điện thoại của Trác Thanh, trực tiếp xóa ảnh bên trong đi.
“Trác Hiểu Lam, chị cho rằng chị xóa số ảnh này thì không sao rồi hả? Tầm Chiêu tùy tiện đều có thể lấy được ảnh của chị, chị làm như thế căn bản chính là tựa lừa dối mình, hơn nữa lộ ra sự chột dạ của chị.” Giọng nói lúc này của Trác Thanh rõ ràng có hơi lạnh, rõ ràng Trác Hiểu Lam không thừa nhận, nhưng trong lòng của Trác Thanh đã có đáp án.
Lúc này Trác Thanh chỉ cần vừa nghĩ tới đáp án này thì trong lòng có một loại cảm giác sắp nghẹt thở, anh ta thế nào cũng không ngờ vậy mà là chị gái của anh ta hại Viên Ngữ thành ra như này.
Trác Hiểu Lam không những năm đó đã chia rẽ anh ta và Viên Ngữ, bây giờ còn hại Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, Trác Hiểu Lam rõ ràng biết tình cảm mà anh ta dành cho Viên Ngữ, Trác Thanh cũng không biết khi Trác Hiểu Lam làm những chuyện này có từng nghĩ tới anh ta hay không.
“Trác Hiểu Lam, chị chột dạ cái gì? Chị đã làm gì để chột dạ như vậy?” Trác Thanh nheo mắt nhìn Trác Hiểu Lam, trong đôi mắt thấp thoáng tia lạnh, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ vậy mà không có một chút áy náy, thậm chí còn có dáng vẻ hiển nhiên đó?
Nhưng Trác Hiểu Lam che đậy có tốt hơn nữa, cũng không thể che đậy hết sự chột dạ của cô ta.
“Chị có gì để chột dạ chứ.” Trác Hiểu Lam đã xóa hết ảnh trong điện thoại của Trác Thanh, thần sắc lúc này đã khôi phục vẻ lạnh lùng mọi khi, tuy lời của Trác Thanh khiến cô ta buồn bực, nhưng trên mặt cô ta không có lộ ra một chút khác thường.
“Chị nếu không có chột dạ, chị tại sao sợ em đưa ảnh cho Tầm Chiêu.” Trác Thanh thấy cô ta vậy mà vẫn chết không chịu thừa nhận, sắc mặt càng lạnh hơn vài phần: “Chị nếu muốn chứng minh sự trong sạch của mình, bây giờ đưa ảnh của chị cho Tầm Chiêu, để chủ tiệm xác nhận.”
“Chị cái gì cũng không có làm, không cần mấy người chứng minh chị trong sạch gì cả, chị cũng không có thời gian để lãng phí với mấy người.” Trác Hiểu Lam chỉ hờ hững liếc nhìn Trác Thanh.