Trác Hiểu Lam chỉ hờ hững liếc nhìn Trác Thanh. Giọng nói của cô ta rất nhạt, thần sắc cũng rất lạnh nhạt, sau đó chính là dáng vẻ của người không có chuyện gì.
Trác Hiểu Lam sau khi nói xong bèn lần nữa cất bước muốn rời đi.
“Nếu cô Trác không phối hợp, vậy thì chúng tôi chỉ có báo cảnh sát, để cảnh sát tới hoàn thành những chuyện này.” Dương Tầm Chiêu vào lúc Trác Hiểu Lam cất bước chân đầu tiên thì lại mở miệng, Dương Tầm Chiêu sớm đã nghĩ tới việc Trác Hiểu Lam sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không phối hợp.
Vốn dĩ anh ta còn màng tới quan hệ với Trác Thanh, còn muốn cho Trác Hiểu Lam cơ hội cuối cùng, bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần thiết rồi.
Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Dương Tầm Chiêu muốn báo cảnh sát thì bước chân rõ ràng đã cứng nhắc, cô ta cũng biết sự việc ngày hôm qua đã xảy ra án mạng, cô ta vốn dĩ không có muốn xảy ra án mạng, cô ta chỉ là muốn bức điên người đó, ai ngờ người đó sau khi nổi điên vậy mà nhảy lầu chết rồi.
Nếu đã xảy ra án mạng, nếu Dương Tầm Chiêu báo cảnh sát, cảnh sát chắc chắn sẽ lập tức lập án, lập tức điều tra, tới lúc đó cô ta cho dù không muốn phối hợp cũng không được.
Hơn nữa Dương Tầm Chiêu nói báo cảnh sát, tới lúc đó Tào Du chắc chắn sẽ nhúng tay vào, Trác Hiểu Lam biết Tào Du tới lúc đó chắc chắn sẽ giúp Dương Tầm Chiêu.
“Tầm Chiêu, cậu thật sự muốn đối với tôi như vậy sao?” Trác Hiểu Lam dừng bước chân, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Tầm Chiêu, trong giọng nói đó mang theo vài phần đè nén, cũng mang theo vài phần ủy khuất, cô ta thật sự không có ngờ có một ngày Dương Tầm Chiêu sẽ đối xử với cô ta như vậy.
“Khi chị làm những chuyện đó chắc đã nghĩ tới kết quả.” Dương Tầm Chiêu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, ánh mắt đó ngoài cảm xúc lạnh lẽo ra thì không còn gì khác.
“Tôi làm cái gì rồi? Cậu nói tôi làm cái gì rồi? Không bằng không chứng, cậu dựa vào đâu mà đổ oan cho tôi.” Trác Hiểu Lam nhìn thấy thái độ của Dương Tầm Chiêu đối với cô ta hiện nay, trong lòng vừa giận vừa hận, Dương Tầm Chiêu tại sao muốn đối xử với cô ta như thế, tại sao chứ?!
“Chị đã làm cái gì bản thân chị rõ nhất.” Dương Tầm Chiêu không muốn nói nhiều với cô ta, anh bây giờ nhìn thấy Trác Hiểu Lam chỉ cảm thấy trong lòng tê tái, anh trước giờ không biết người mình luôn tin tưởng vậy mà là một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối.
“Trác Hiểu Lam, chị đi tự thú đi.” Trác Thanh lúc này đã nhìn rõ ràng, anh ta biết những chuyện này đều là Trác Hiểu Lam làm, Trác Hiểu Lam giảo biện nữa cũng không có tác dụng.
Bây giờ sự việc nháo to như vậy, thậm chí còn nháo tới mức xảy ra án mạng, muốn chuyện lớn hóa nhỏ chắc chắn là không thể rồi.
“Trác Thanh, em là có ý gì? Chị không có làm gì, em kêu chị đi tự thú cái gì?” Trác Hiểu Lam tuyệt đối là loại người thấy quan tài cũng không đổ lệ, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là cô ta làm, cô ta tới lúc này vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh phủ nhận không chút áy náy.
“Trác Hiểu Lam, chị dám nói không phải là chị uy hiếp Viên Ngữ không? chị dám nói không phải là chị hại Viên Ngữ thành như này không?” Giọng nói của Trác Thanh lúc này không biết là vì giận dữ hay là vì đau khổ mà mang theo vài phần run rẩy, anh ta nhìn Trác Hiểu Lam, lạnh giọng nói: “Trác Hiểu Lam, chị dám nhìn vào mắt em nói tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới chị không?”
Ánh mắt của Trác Hiểu Lam nhanh chóng lóe lên, có điều cô ta gần như không có chút do dự mà vội nhìn sang Trác Thanh, nói rõ ràng từng chữ: “Có liên quan gì tới chị chứ?”
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của Trác Hiểu Lam, nhất thời đều không biết dùng cái gì để hình dung Trác Hiểu Lam nữa.
Trác Thanh thật sự không có ngờ, anh ta đều hỏi Trác Hiểu Lam như vậy rồi, Trác Hiểu Lam vậy mà còn có thể phủ nhận như người không liên quan, Trác Thanh lạnh lùng mỉm cười, khóe môi nhiều thêm vài phần tự giễu, trong ánh mắt lại lộ rõ vài phần rạn nứt: “Em đã nói, cho dù là ai hại Viên Ngữ thành ra như này, em đều sẽ không tha cho người đó.”
Nghĩ tới người con gái mình yêu sâu đậm bây giờ hôn mê không tỉnh, mà tên đầu sỏ lại là chị gái ruột của anh ta, trong lòng Trác Thanh không biết buồn bã cỡ nào.
“Tầm Chiêu, báo cảnh sát đi.” Mắt của Trác Thanh hơi cụp xuống, che đi cảm xúc trong mắt, chỉ là giọng nói rất đau khổ đó của anh ta thế nào cũng không che đậy được.
Nếu bản thân Trác Hiểu Lam không thừa nhận, vậy thì báo cảnh sát, Tầm Chiêu chắc cũng đã tra được một vài manh mối, tới lúc đó cảnh sát sẽ cho ra một kết quả cuối cùng, tới lúc đó cũng không cho phép Trác Hiểu Lam tiếp tục giảo biện nữa.
“Trác Thanh, em thật sự được, bởi vì một lời chia rẽ ly gián của Hàn Nhã Thanh thì em muốn báo cảnh sát tới bắt chị ruột của em?” Trác Hiểu Lam rất tức giận, đây là em trai ruột của cô ta, trong tình cảnh này không giúp cô ta thì thôi, vậy mà còn kêu người báo cảnh tới bắt cô ta, anh ta thật sự là em gái tốt của cô ta mà.
Trác Hiểu Lam lúc này rõ ràng đã quên mất, bản thân cô ta đã đối đãi với người em trai ruột này như nào, cô ta không những hủy hoại tình yêu của em trai, còn hại người mà em trai yêu sâu đậm rơi vào trạng thái hôn mê không tỉnh.
Trác Hiểu Lam căn bản sẽ không nghĩ như này, nói chính xác, Trác Hiểu Lam căn bản sẽ không cảm thấy mình có lỗi, mặc kệ cô ta đã làm chuyện gì, cô ta đều cảm thấy là đúng.
“Chị, em không muốn nghe thấy lời giảo biện của chị nữa, chị có gì thì đi nói với cảnh sát đi.” Trác Thanh lúc này cũng không muốn phí lời với Trác Hiểu Lam, bởi vì Trác Thanh đã ý thức rõ mặc kệ anh ta nói cái gì Trác Hiểu Lam đều sẽ không chính miệng thừa nhận những chuyện mà mình đã làm.
“Trác Thanh, em dựa vào đâu mà nghi ngờ chị chứ?” Ánh mắt của Trác Hiểu Lam tối sầm: “Chị tại sao phải làm như vậy? Chị có lý do mà làm như vậy?”
Trác Hiểu Lam vẫn đánh chủ ý sẽ không thừa nhận, cho nên lời của cô ta lúc này vẫn là có lý chẳng sợ như vậy.
Trác Thanh sững người, phải, Trác Hiểu Lam tại sao phải làm như vậy?
Chuyện tám năm trước là vì nhà họ Trác, vậy thì lần này thì sao, lần này Trác Hiểu Lam dường như thật sự không có lý do làm như vậy.
Trác Thanh hơi đưa mắt nhìn sang Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng.
“Bởi vì cô thích Tầm Chiêu.” Đường Lăng chạm vào ánh mắt ẩn chứa sự nghi ngờ đó của Trác Thanh, lúc này mới từ từ mở miệng.
Trác Thanh rõ ràng có hơi kinh ngạc, hai mắt nhanh chóng trợn tròn, anh ta liếc nhìn Trác Hiểu Lam, lại nhanh chóng nhìn sang Dương Tầm Chiêu, trên mặt mang theo vẻ sững sờ, rõ ràng anh ta trước giờ chưa từng nghĩ tới loại khả năng này.
Trác Hiểu Lam thích Tầm Chiêu sao?
Chuyện này sao có thể chứ? Những năm này anh ta một chút cũng không có phát hiện.
Có điều anh ta biết anh cả không có căn cứ thì tuyệt đối sẽ không nói bừa, hơn nữa Trác Thanh cũng nhìn thấy rõ khi Đường Lăng nói ra câu này thần sắc của Trác Hiểu Lam rõ ràng đã thay đổi, trong mắt của Trác Hiểu Lam đã nhiều thêm vài phần căng thẳng, thậm chí hoảng loạn.
Trác Hiểu Lam nhất thời cũng không có vội phủ nhận, mà nhanh chóng nhìn sang Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu lại không thèm liếc nhìn Trác Hiểu Lam lấy một cái, hoàn toàn lơ cô ta tới cùng.
Trác Hiểu Lam nhìn thấy phản ứng này của Dương Tầm Chiêu, trái tim trực tiếp trùng xuống, Tầm Chiêu biết chuyện này? Tầm Chiêu biết cô ta thích anh?
Tầm Chiêu biết cô ta thích anh, sau đó đối với cô lại có thái độ như này?
Lúc này sự kiêu ngạo của Trác Hiểu Lam đã chịu đả kích, lòng tự tôn của cô ta cũng chịu đả kích, cô ta quay sang Đường Lăng, trong mắt có sự giận dữ: “Đường Lăng, không có căn cứ tốt nhất đừng nói bừa.”
Trác Thanh sững ra, sau đó cười lạnh, phản ứng vừa rồi của Trác Hiểu Lam anh ta đã nhìn quá rõ ràng, không ngờ Trác Hiểu Lam vậy mà còn phủ nhận, xem ra trong miệng của Trác Hiểu Lam thật sự là một câu nói thật cũng không có.
“Trác Hiểu Lam, chị sao có thể như vậy chứ, cho dù chị thích Tầm Chiêu, chị cũng không thể làm ra chuyện như này được, chị không những làm tổn thương Thanh Thanh, còn làm hại nhiều người vô tội như vậy, hơn nữa tới bây giờ, chị vậy mà không có một chút nhận thức hối hận sửa đổi nào.” Trác Thanh trước đó khi không biết nguyên nhân thì đã biết chuyện này có liên quan tới Trác Hiểu Lam, bây giờ đã biết nguyên nhân thì càng chắc chắn.
Cho nên câu nói của Trác Thanh lúc này nói rất kỳ chắc chắn.
“Trác Thanh, em...” Trác Hiểu Lam vẫn muốn giảo biện, Dương Tầm Chiêu hỏi cô ta cô ta đều không có thừa nhận, càng huống chi là Trác Thanh.
“Chị, đừng tiếp tục giảo biện nữa, có thú vị không? Chị bây giờ giống như chú hề, rất nực cười.” Trác Thanh lắc đầu, cười lạnh, Trác Hiểu Lam tự cho rằng mình che đậy rất lớn, nhưng lúc này người nào ở đây không phải là người thông minh, người nào nhìn không ra chứ?
Trác Thanh cảm thấy hành vi hiện nay của Trác Hiểu Lam rất nực cười.
“Em, đáng hận.” Trác Hiểu Lam luôn kiêu ngạo, nhất là lạnh lùng, đâu thể để người khác sỉ nhục cô ta như vậy, lúc này Trác Hiểu Lam thật sự nổi giận rồi.
“Trác Hiểu Lam, nhận tội đi, đừng giãy giụa nữa.” Trác Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ đó của Trác Hiểu Lam, trong lòng càng cười lạnh, Trác Hiểu Lam đây là thẹn quá hóa giận rồi!!!
“Em dựa vào đâu mà kêu chị nhận tội? Chứng cứ đâu? Lấy chứng cứ ra đây.” Không thể không lợi Trác Hiểu Lam thật sự rất lợi hại, cô ta rất nhanh khiến bản thân bình tĩnh lại, lần nữa khôi phục dáng vẻ có lý chẳng sợ.
“Tầm Chiêu đã tra được điện thoại, cũng tra được sim điện thoại, chị tưởng chị còn có thể che giấu được bao lâu?” Trác Thanh nghĩ tới lời nói trước đó của Dương Tầm Chiêu, càng cảm thấy bộ dạng hiện giờ của Trác Hiểu Lam quá nực cười.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Trác Thanh, hai mắt lại nhanh chóng lóe lên, chỉ có trong lòng cô và Dương Tầm Chiêu rõ nhất chiếc điện thoại là giả, cho nên cũng căn bản không có tra được sim điện thoại, bọn họ chỉ là muốn tay không thăm dò Trác Hiểu Lam.