“Hả, không phải chứ? Cậu quyết là được, cậu muốn xử lý thế nào thì cứ làm như vậy sao? Nhã Thanh, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành lại nghe lời cậu sao? Anh, anh ta không phải là kẻ giả mạo đấy chứ?” Lúc này, Liễu Ảnh đã sợ ngây cả người luôn rồi. Bỗng chốc cô ấy cũng quên mất rằng điện thoại của Hàn Nhã Thanh vẫn còn đang mở loa ngoài, vậy nên cứ thế nói ra những suy nghĩ trong đầu mình.
Thành thiếu chủ ở đầu bên kia nghe thấy lời Liễu Ảnh nói thì hơi chau mày, lập tức lên tiếng giải thích một câu: “Tôi là Mặc Thành, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành...”
Anh ta ngừng lại một thoáng, có lẽ vì cảm thấy còn chưa đủ độ tin cậy nên lại bồi thêm một câu: “Không thể là giả mạo được.”
“Thật... Thật kìa...” Liễu Ảnh nhận ra mình vừa rồi có chút thất thố, nhưng nghe thấy Thành thiếu chủ tự giới thiệu xong thì cô ấy cũng không thể nói năng lưu loát nổi.
Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà bật cười. Cô hoàn toàn không có ý nghi ngờ thân phận của vị Thành thiếu chủ này. Dù sao thì cô cũng đã sớm đoán được địa vị của cậu thiếu niên kia ở Quỷ Vực Chi Thành không hề thấp.
“Cô muốn xử lý họ thế nào?” Thành thiếu chủ không tiếp tục để ý đến Liễu Ảnh nữa, mà quay hỏi ý của Hàn Nhã Thanh.
“Ý của Thành thiếu chủ là để tôi tự giải quyết chuyện này, hay anh sẽ xử lý theo ý của tôi?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy thái độ của vị Thành thiếu chủ này thật kỳ lạ, vì vậy cô nhất định phải làm rõ vấn đề.
Bùi Doanh đã chết rồi, cuối cùng ai xử lý Trịnh Hùng cũng không có gì khác biệt cả, Hàn Nhã Thanh cũng không có ý nghĩ nhất định phải tự mình ra tay xử lý kẻ thù.
Nếu Thành thiếu chủ giải quyết thay cô thì ngược lại còn giúp cô tránh được phiền phức.
Đương nhiên, nếu chuyện này do Thành thiếu chủ tự mình xử lý thì cũng phải nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy, để tránh khiến chuyện của anh ta trở nên quá ầm ĩ.
“Cô đưa ra ý kiến, tôi giải quyết, được không?” Thành thiếu chủ đột nhiên bật cười. Giọng anh ta vốn đã dễ nghe, khi cười lên thì lại càng hay hơn. Tiếng cười này chắc chắn có thể làm cho trái tim của mọi thiếu nữ phải rung động.
Giọng nói hàm chứa ý cười của anh ta càng êm tai thì lại càng thêm phần mê hoặc, khiến người ta không có cách nào chống cự nổi, đặc biệt là câu “được không?” ở cuối kia, quả thực đã khiến người ta mê mẩn không lối thoát.
Liễu Ảnh tròn mắt ngạc nhiên. Đây là thần thánh phương nào vậy, thật là biết cách tán tỉnh, chỉ một tiếng cười đã có thể cướp đi trái tim của vô số thiếu nữ.
Tuy giọng nói của anh ta mang ý cười nhưng Hàn Nhã Thanh nhận ra đối phương không nói giỡn, rõ ràng là nói đi đôi với làm. Nhưng tại sao?
Tại sao anh ta phải nghe theo cô, hơn nữa còn có giọng điệu như vậy?
Anh ta đường đường là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành mà cô và Quỷ Vực Chi Thành lại không hề có bất kỳ mối quan hệ nào cả.
Hàn Nhã Thanh đoán rằng chuyện xảy ra ở bệnh viện khi trước có thể là vì họ nghi ngờ cô là con gái của thành chủ. Nhưng lúc đó cô đã dùng một kế nhỏ nên tóc họ lấy đi không phải của cô.
Sợi tóc họ đem đi khi đó là của một nữ y tá trong bệnh viện. Nếu cô đoán không sai thì họ nhất định sẽ đi làm xét nghiệm xác định quan hệ huyết thống của cô với thành chủ.
Chắc là tóc của cô y tá kia với gen của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không khớp đâu nhỉ?
Nhưng vẻ cung kính trước đó của cậu thiếu niên kia và thêm cả thái độ hoàn toàn nghe theo cô của Thành thiếu chủ bây giờ có vẻ không giống như là không khớp.
Chẳng lẽ kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống lại trùng khớp sao?
Lẽ nào cô y tá trong bệnh viện lại tình cờ đúng là con gái của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sao?
Mặc dù điều này nghe có vẻ rất vớ vẩn, thậm chí còn hơi viển vông, nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này thôi.
Nếu không thì vì sao cậu thiếu niên với địa vị không hề tầm thường trong Quỷ Vực Chi Thành kia lại phải cung kính với cô như vậy, vì sao Thành thiếu chủ phải nghe theo ý cô?