“Vậy à? Thôi được rồi, cô nói tôi quyến rũ bạn trai cô, không, là chồng chưa cưới của cô, vậy anh ta là ai? Nếu cô đã hùng hổ chạy tới trước mặt tôi đánh ghen, vậy cô có biết tôi là ai không? Có lẽ cô không biết đúng không? Quan trọng nhất là bằng chứng đâu?” Nếu đã tới gây chuyện thì đừng sợ chuyện phiền phức đổ ngược lại mình. Liễu Ảnh biết rõ, đừng nói là mấy năm nay cô không hề tiếp xúc với đàn ông, cho dù có, nếu để lại bằng chứng thì Tư Đồ Không cũng có thể đã xử lý sạch sẽ rồi, vậy nên cô không hề lo lắng chút nào cả.
Liễu Ảnh đột nhiên cảm thấy nếu lúc này Tư Đồ Không cũng đi theo thì sẽ không xảy ra chuyện thế này. Mặc dù không phải cô không tự giải quyết được, nhưng mà... cô không muốn mẹ chịu lúng túng cùng mình.
Trái tim mẹ Liễu bỗng thắt lại, Liễu Ảnh đã phải trải qua những chuyện thế nào mới có thể bình tĩnh nói ra những lời này như thế chứ? Cô dường như không hề bận tâm đến danh tiếng của mình, mẹ Liễu càng thêm hối hận vì lúc trước không ở bên cạnh Liễu Ảnh nhiều hơn.
“Cô tên là Liễu Ảnh, chính cô quyến rũ chồng chưa cưới của người khác, còn muốn giảo biện sao?” May mà người phụ nữ kia nhớ được cái tên này, nên giờ phút này càng muốn tóm chặt cái tên ấy không buông. Trong thâm tâm, cô ta tin rằng bây giờ Liễu Ảnh đang đuối lý, chắc chắn cô sẽ hoang mang, để lộ sơ sẩy.
Chỉ tiếc rằng cô ta không hiểu Liễu Ảnh, càng không hiểu quan hệ giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không. Kẻ thứ ba? Chen chân vào tình cảm của người khác? Liễu Ảnh chưa từng làm, đương nhiên sẽ không chột dạ.
“Vậy là cô nói tới ai? Người tôi quyến rũ không phải là bạn trai, cũng không phải là chồng chưa cưới của cô? Vậy sao cô lại biết rõ như thế?” Liễu Ảnh hỏi ngược lại, chuyện này tương đối nhạy cảm, nếu người mà cô ta nói không phải là chồng chưa cưới của cô ta thì cô ta lại qua lại thân thiết với chồng chưa cưới của người khác, cũng không phải chuyện gì đường hoàng cho cam!
“Cô ấy là bạn thân của tôi, tôi tận mắt thấy cô quyến rũ chồng chưa cưới của cô ấy!” Người phụ nữ kia lên mặt chỉ trích, làm như Liễu Ảnh đã ngồi lên đầu lên cổ cô ta vậy. Vốn dĩ đây là một chuyện bình thường, thậm chí còn gây ấn tượng tốt, dù sao thì cũng có rất nhiều người sẵn lòng xả giận thay bạn thân.
Liễu Ảnh nhướng mày, cái cớ này cũng thật sứt sẹo quá rồi đấy! Vu cáo? Một lời vu cáo không có chút kế hoạch, đâu đâu cũng đều là lỗ hổng, có ai giúp cô ta vun vén không? Liễu Ảnh bắt đầu thấy mong đợi, cô muốn xem người đứng đằng sau là ai nên cũng vui lòng chơi đùa cùng người phụ nữ này: “Cô nói người mà tôi quyến rũ đó là ai? Bùi Dật? Bùi Duy? Tư Không? Thứ lỗi, bên cạnh tôi hơi nhiều đàn ông.”
Liễu Ảnh nói mà chẳng buồn bận tâm, dường như bên cạnh cô thật sự có những người này vậy!
Người phụ nữ trước mặt hơi mơ hồ, thế có coi là tự lộ hay không? Hơn nữa, sao người phụ nữ này nói ra những chuyện như thế mà mặt không hề đổi sắc thế? Vẻ mặt coi thường tất cả ấy đã thu hút ánh mắt khinh miệt của những người xung quanh, Liễu Ảnh hồn nhiên không để ý mà chỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Hiện giờ người phụ nữ đó đã phóng lao nên đành phải theo lao, giờ có phải nên tùy tiện nói ra một cái tên? Nhưng người kia lại không có nói, chỉ nói chồng chưa cưới của mình họ Tư Đồ thôi, có phải chính là Tư Đồ kia không đây?
“Xem ra đều không đúng rồi.” Liễu Ảnh thấy người phụ nữ đó không trả lời thì lại nói tiếp: “Nếu cô đã không biết thì dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi? Không phải bạn của cô còn chưa nói gì sao?”
“Ha ha.” Người phụ nữ cười khẩy, “Bạn tôi đau lòng đến nỗi không màng cơm nước, còn không cho tôi tới tìm cô, cô ấy nói chuyện không liên quan tới cô, ai biết cô lại có thái độ thế này? Nếu không phải lần này tình cờ gặp mặt ai lại cố tình tìm cô làm gì? Còn cố ý tới nói chuyện này với cô? Vốn dĩ chỉ muốn nói cô tránh xa chồng chưa cưới của người khác ra một chút, không ngờ cô lại không hề có ý muốn nhận sai.”
“Đến cả chồng chưa cưới của bạn cô là ai tôi còn không biết, sao cô lại biết tôi có quyến rũ anh ta hay không?” Liễu Ảnh nói thẳng không cần nghĩ ngợi. Cô đang cố ý, những lời nói trước và sau đầy những mâu thuẫn, nghe nghiêm túc là có thể nhận ra. Duy chỉ có người phụ nữ trước mặt dường như chẳng hề cảm thấy.
Liễu Ảnh muốn từ từ dụ dỗ cô ta: “Vậy cô nói thử xem đó là ai đi chứ, cũng không thể để tôi vô duyên vô cớ bị chụp cái mũ này đúng không? Cô nói xem chồng chưa cưới của bạn cô là ai.”
Người phụ nữ kia cắn răng, nói: “Tư Không, chính là Tư Không, chồng chưa cưới của tôi chính là anh ta. Giờ cô chịu nhận mình quyến rũ anh ta rồi chứ?”
Liễu Ảnh liếc cô ta một cái, nói: “Quyến rũ? Cô chắc chưa? Cô dám chắc anh ta là chồng chưa cưới của cô sao? Để tôi nghĩ lại xem, hình như hôm qua tôi và anh ta còn ở bên nhau, anh ta nói mình không có vợ chưa cưới nào cả.” Trước đây, Liễu Ảnh sẽ không bao giờ nói dối mà không chớp mắt thế này. Hiện tại... cô cảm thấy cũng được, dù sao thì bây giờ cô cũng là người bị hại.
Người phụ nữ đó nghe Liễu Ảnh nói mà ngớ người, sao chỉ nói đại một người mà cô đã chịu nhận rồi? Hơn nữa đây là thái độ kiểu gì thế? Tình huống này là thế nào? Cô ta đã có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường của những người xung quanh, tuy họ nhìn Liễu Ảnh nhưng cô ta lại cảm thấy không ổn lắm, những ánh mắt này dường như cũng nhằm vào cô ta. Hơn nữa, cô ta có dự cảm rất không tốt, rằng người phụ nữ đối diện có âm mưu khác đang chờ cô ta.
Nhưng rồi cô ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh, tiếp tục chỉ trích: “Vậy là, cô và anh ta đã ở bên nhau sao?”
“Coi như là vậy đi, dù sao thì tôi cũng không biết là tôi và chồng chưa cưới của cô ở bên nhau, hay tôi và chồng chưa cưới của bạn cô ở bên nhau nữa.” Liễu Ảnh không còn tâm trạng tiếp tục chơi đùa với cô ta nữa. Cô băn khoăn hỏi, khẽ nghiêng đầu như một đứa trẻ con. Người xung quanh cảm thấy hoang mang, đột nhiên có cảm giác mình đã bị người phụ nữ này lừa rồi. Ánh mắt họ nhìn người phụ nữ đối diện Liễu Ảnh bắt đầu mang vẻ xét nét. Đúng thế... chồng chưa cưới mà người này nói là ai? Cũng không thể vô duyên vô cớ bịa đặt thế được.
Mặt người phụ nữ kia đỏ bừng, cô ta không ngờ rằng chưa nói được mấy câu mà đã lộ tẩy, càng không ngờ rằng cô gái trước mặt mình lại là người như thế, dường như chẳng hề để ý đến chuyện mình có quyến rũ người đàn ông của người khác không, mình có chen chân vào tình cảm của người khác không, sao có thể vậy được?
Liễu Ảnh nhìn cô ta, lắc đầu không nói gì. Nếu nhằm vào Tư Đồ Không thì dù là ai cũng không có ý nghĩa gì với cô. Nhưng điều Liễu Ảnh thắc mắc là, rốt cuộc ai lại làm cái trò trẻ con này? Hơn nữa, hình như người đó hoàn toàn nghĩ đến việc chuyện này sẽ không thành, sẽ không đạt được kết quả mà họ mong muốn, nhưng vẫn làm như thế, chỉ là vì muốn nhìn cô bị mọi người cười chê cười thôi sao?
Liễu Ảnh không cảm thấy sẽ có người ấu trĩ đến thế, nhưng thiếu gì người mất lý trí trong chuyện tình yêu. Liễu Ảnh không muốn nghĩ về vấn đề này nữa, cô nhoẻn cười với người phụ nữ kia rồi quay người bước đi.
Còn những người phía sau sẽ bàn tán những gì đã không phải là chuyện cô cần quan tâm nữa rồi.
Liễu Ảnh không dẫn theo mẹ cùng đi, cô đẩy xe hàng ra tính tiền rồi đứng đợi ở cổng. Không bao lâu sau mẹ Liễu đã đi ra, sắc mặt bà nặng trĩu, nhưng khi nhìn thấy Liễu Ảnh thì lại cười tủm tỉm nhìn cô.
“Mẹ, bên này!” Liễu Ảnh vui vẻ huơ tay với mẹ Liễu, dường như chuyện vừa rồi hoàn toàn không gây ra ảnh hưởng gì với cô cả, thật ra, đúng là nó không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào thật.
Mẹ Liễu đi tới giúp Liễu Ảnh bỏ đồ vào trong xe, trên đường lái xe về nhà bà hỏi cô: “Liễu Ảnh, người vừa rồi là ai?”
“Con không quen biết, có lẽ là tới gây chuyện đấy ạ.” Nếu không nhìn thấy bóng lưng lấp ló đó, có lẽ Liễu Ảnh sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy người đó rồi, Liễu Ảnh liền biết thật ra có người tới kiếm chuyện, có lẽ chỉ là ý định nhất thời thôi, nếu không cô đã không dễ dàng tránh thoát như thế rồi. Còn về phần người đó là ai, Liễu Ảnh nghĩ có lẽ không thể không liên quan đến Tư Đồ Không được.
“Liễu Ảnh, vừa rồi con không nên nói như thế.” Mẹ Liễu nghĩ tới lời của Liễu Ảnh liền đau lòng, con gái bà không phải là người thiếu tự trọng như vậy, khong ngờ trong tình huống vừa nãy cô hoàn toàn không muốn tranh cãi mà trái lại còn thừa nhận, nếu sau này không làm rõ thì phải làm sao đây? Có phải con gái bà sẽ phải gánh cái danh xấu này không?
“Dạ?” Liễu Ảnh không hiểu ý của mẹ Liễu, vừa rồi cô cũng đâu nói gì quá đáng đâu? Sao vẻ mặt mẹ lại nghiêm túc như thế?
Mẹ Liễu hơi mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vừa rồi con không nên không phản bác lại, không nên trực tiếp thừa nhận, con muốn người khác nghĩ về con thế nào đây?” Mẹ Liễu vừa nghĩ tới ánh mắt của những người khác khi nhìn về Liễu Ảnh liền cảm thấy khó chịu. Vừa rồi ánh mắt tràn đầy khinh thường của những người đó trực tiếp rơi trên người Liễu Ảnh, bà có thể cảm nhận được cảm giác lúng túng đó, ánh mắt đó dường như cũng rơi xuống trên người bà.
Liễu Ảnh thoáng sửng sốt, cô cười khổ: “Mẹ, tình cảnh vừa rồi mẹ cũng thấy rồi đó, không phải cứ phản bác lại là được, cho nên con mới tạm thời thừa nhận, chỉ là vì để cô ta tự rối loạn trận tuyến mà thôi. Có thể người vừa nãy chỉ lên kế hoạch nhất thời, chỉ muốn tìm con để gây phiền phức, nên mẹ không cần phải để ý quá đâu.” Liễu Ảnh giải thích với bà. Thật ra cô không thấy hề hấn gì, có rất nhiều chuyện không phải chỉ giải thích là có thể giải quyết được vấn đề, những người đó nắm vai trò chủ đạo, lời giải thích của cô chẳng có ý nghĩa gì mà càng giống như đang ngụy biện. Cần gì phải thế? Không bằng thuận theo lời cô ta nói để cô ta tự lộ sơ hở. Liễu Ảnh chắc chắn mình không quen biết cô ta, càng chưa từng làm những chuyện như chen chân vào tình cảm của người khác, vậy nên chắc chắn người đó sẽ nói không ra nguyên cớ.
Liễu Ảnh cảm thấy chuyện thiếu đạo đức duy nhất mà mình làm, chính là ở bên cạnh Tư Đồ Không nhiều năm như vậy, còn lại, không hề có chuyện nào khác.