Mẹ Liễu lắc đầu, bà không đồng tình với cách nghĩ này của Liễu Ảnh, nhưng thật sự không có gì có thể chỉ trích cả. Bây giờ mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, cứ coi như xong chuyện rồi đi. Nếu là trước kia thì mẹ Liễu tuyệt đối sẽ không tiếp thu nổi chuyện thế này, nhưng bây giờ, Liễu Ảnh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mà mặc dù cách làm của Liễu Ảnh có hơi thay đổi nhưng cô vẫn là Liễu Ảnh của trước đây, không phải không hề để tâm tới bất cứ thứ gì. Liễu Ảnh chỉ là đang dùng cách của mình để bảo vệ chính mình mà thôi, có thể... cách làm hơi cực đoan một chút, nhưng có hiệu quả không phải là được rồi sao? Chỉ cần Liễu Ảnh không sao là được rồi.
Trên đường đi về rất im lặng, vừa mới về tới nơi mẹ Liễu liền xách đồ vào phòng bếp, từ buổi chiều cho tới giờ Liễu Ảnh chưa ăn một chút gì cả, chỉ sợ cô đã đói lả người cả rồi.
Liễu Ảnh nghĩ rằng mẹ Liễu tức giận rồi nên cô đi tới nhìn mẹ mình, xin lỗi bà: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, lần sau con sẽ không làm thế nữa.”
Mẹ Liễu biết Liễu Ảnh hiểu lầm rồi, bà chỉ quay người lại, nhìn cô cười: “Mẹ không tức giận, chỉ cần con đã suy nghĩ kỹ rồi thì làm sao cũng được, mẹ hiểu con gái mẹ nuôi dạy nên sẽ không dễ dàng tin lời những người khác nói.”
Liễu Ảnh dựa vào tường nhìn mẹ mình bận tíu tít, cô phát hiện mình rất thích bầu không khí yên tĩnh như thế này, giống như... đang ở nhà vậy. Liễu Ảnh rất hưởng thụ khung cảnh này.
...
Bởi vì hôm nay Hàn Nhã Thanh sẽ tới đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nên từ sớm hai đứa đã thu dọn đồ đạc, chúng sắp xếp hành lý, ăn sáng xong rồi liền đợi Hàn Nhã Thanh tới đón.
Mặc Thành cũng ở trong phòng khách, anh ta vốn dĩ rất ít khi ở đây, chỉ là muốn nhân cơ hội này xin lỗi Hàn Nhã Thanh, hơn nữa lại thích hai đứa Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nữa nên giờ mới ngồi đây.
Buổi sáng ngủ dậy, tâm trạng Trương Minh Hoàng hơi mơ hồ, ông và Hàn Nhã Thanh chưa từng chính thức gặp mặt nhau, thời gian gọi video trước đó cũng rất ngắn, đến cả cảm xúc ông còn chưa điều chỉnh tốt. Lần này Hàn Nhã Thanh tới khiến đáy lòng ông rất kích động, thậm chí còn hơi bối rối. Ông không biết Hàn Nhã Thanh có thích mình không, có khi nào lại cảm thấy ông cố ý mượn hai đứa nhỏ để tiếp cận cô không, chuyện ông lo lắng nhất là sau khi có kết quả giám định cha con rồi thì có khi nào Hàn Nhã Thanh sẽ cảm thấy ông đã tính kế sẵn rồi không.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo thì thoải mái hơn nhiều, tâm trạng vui vẻ chiếm phần lớn, chúng cảm thấy mẹ gặp mặt người ông mà mình yêu quý rồi thì sau này hai đứa sẽ có thể chơi đùa thoải mái hơn nhiều, đặc biệt là Đường Vũ Kỳ, cô bé vô cùng mong đợi cuộc gặp mặt giữa Hàn Nhã Thanh và Trương Minh Hoàng.
Mười giờ Hàn Nhã Thanh đã tới. Bởi vì trước đó quản gia Trọng đã cho người đợi ở bên ngoài nên liền trực tiếp dẫn Hàn Nhã Thanh đi vào. Trong lòng quản gia Trọng, Hàn Nhã Thanh chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vì vậy ông ta cũng vô cùng chờ mong Hàn Nhã Thanh đến.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sáng bừng mắt lên khi nghe thấy tiếng động bên ngoài cùng giọng nói nhỏ nhẹ của Hàn Nhã Thanh! Mặc dù ở nơi này chơi rất vui, thậm chí là “vui quên lối về” nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh đến, tâm trạng của hai đứa vẫn bất giác phấn khởi hẳn lên.
“Mẹ ơi!” Đường Vũ Kỳ vui vẻ chạy ào tới, khi nhìn thấy người đi theo sau liền không quá chắc chắn hỏi: “Ba?”
Dương Tầm Chiêu hơi mím môi, giọng điệu này là thế nào? Hình như không chào đón anh lắm? Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, Hàn Nhã Thanh liền nở một nụ cười thật tươi. Cô chưa từng thấy bộ quần áo Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đang mặc bao giờ, có lẽ là chúng đã mua trong buổi đi chơi hôm trước, nhưng nhìn cũng rất hợp.
Hàn Nhã Thanh nắm tay Đường Vũ Kỳ, tính dắt tay cô bé đi vào nhưng tay cô lại bị Dương Tầm Chiêu nắm lấy. Hàn Nhã Thanh khó hiểu, anh đang phát điên gì thế? Đã đi tới trong phòng rồi còn cần nắm tay sao? Nhưng khi nhìn thấy Mặc Thành ngồi trên ghế sofa, cô hiểu ngay lập tức, thì ra anh đang tuyên bố chủ quyền.
Hàn Nhã Thanh bất đắc dĩ với độ trẻ con của Dương Tầm Chiêu nhưng lại không tránh tay ra mà cứ để mặc anh nắm tay mình đi vào. Dương Tầm Chiêu quét mắt nhìn khung cảnh trong phòng khách một cái, sau đó liền nói với Trương Minh Hoàng: “Thành chủ, tôi là Dương Tầm Chiêu, là ba của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, cũng là chồng của Hàn Nhã Thanh.”
Giọng Dương Tầm Chiêu có phần thờ ơ, không phải anh cố ý lạnh lùng mà chỉ là trong giọng nói ngày thường của anh cũng đã mang theo vài phần xa cách. Dương Tầm Chiêu biết Quỷ Vực Chi Thành, nhưng anh sẽ không tự hạ thấp thân phận của mình, giữa bọn họ không tồn tại gút mắt lợi ích, quen biết nhau cũng chỉ vì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mà thôi.
Ánh mắt Trương Minh Hoàng rơi vào hai bàn tay của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đang nắm lấy nhau. Ông hơi nhíu mày, cảm thấy hình ảnh đó hơi chói mắt, cứ như báu vật của mình đã bị người khác cướp đi vậy. Nhưng khi nhìn Hàn Nhã Thanh, cô hoàn toàn không cảm thấy như thế không hợp, nên chỉ đành nén sự khó chịu của mình xuống đáy lòng, “ừ” một tiếng: “Tôi có nghe nói sơ về cậu, Vũ Kỳ và Minh Hạo cũng từng nhắc đến cậu.”
Hôm nay họ đến đây chủ yếu là vì việc riêng, vậy nên những chuyện cần cố kỵ tương đối ít. Dương Tầm Chiêu và Trương Minh Hoàng ngồi đối diện nhau, Hàn Nhã Thanh ngồi bên cạnh, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ngồi bên khác, giống như những chuyện xung quanh không liên quan gì tới chúng vậy.
“Mấy ngày hôm nay cảm ơn thành chủ đã chăm sóc Vũ Kỳ và Minh Hạo, lúc tới cháu và Tầm Chiêu có mang theo một ít lá trà, hy vọng thành chủ sẽ thích.” Hàn Nhã Thanh từ tốn mở miệng, nếu như là trước kia cô có thể không để ý đối phương là ai, Quỷ Vực Chi Thành cũng được, những người khác cũng không sao, đều là râu ria không quan trọng, nhưng bây giờ lại liên quan đến Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nên họ phải cư xử đàng hoàng, Quỷ Vực Chi Thành không thiếu gì cả, chỉ quý ở tấm lòng thôi.
Trương Minh Hoàng nhìn Hàn Nhã Thanh, ông thoáng hiện nét cười, phải chăng điều này chứng tỏ Hàn Nhã Thanh đã công nhận ông, cô có thể ở chung hòa hợp với ông rồi không? Quản gia trọng nhận lấy lá trà, thầm nghĩ Quỷ Vực Chi Thành không thiếu thứ gì, cho dù công chúa tặng gì thì thành chủ cũng sẽ thích, nhưng khi thấy bao bì lá trà, ông ta cũng không nhịn được nhìn thêm. Truyện Dị Năng
Đây là... đây là Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn sao? Là “Trạng Nguyên trong các loại trà” sao? Quản gia trọng cảm thán, Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu có lòng thật đấy, Quỷ Vực Chi Thành không thiếu thứ gì, nhưng nếu là vật hi hữu trên thế giới thì cũng chỉ có thể gặp không thể cầu. Trà Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn là lá của gốc trà nghìn năm, trên vách đá Cửu Long dựng đứng cũng chỉ có sáu gốc, sản lượng rất ít ỏi, được coi là vật hiếm có trên thế gian! Bây giờ Đại Hồng Bào căn bản đều do các quốc gia sưu tầm, sẽ không dễ dàng lấy ra, vậy là Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu lại mang đến tới tầm bốn năm trăm gam, đủ thấy hai người rất có lòng.
Ông ta bật cười lên tiếng: “Cô Hàn tặng món quà này thật hợp ý, ngày thường thành chủ rất thích trà, Đại Hồng Bào này cũng rất hiếm gặp.”
Hàn Nhã Thanh mỉm cười không nói, vật quý ở chỗ hiếm, đương nhiên quà tặng cũng thế, huống chi đối với thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành thì tấm lòng còn quan trọng hơn so với quà tặng nhiều.
Trương Minh Hoàng không nhịn được mà ghé mắt nhìn thử, món quà đầu tiên Hàn Nhã Thanh tặng ông đã chân thành đến thế, là... do ba con tương thông sao? Ông không nhịn được mà muốn thúc giục bệnh viện ngay bây giờ, phải có kết quả giám định nhanh nhất có thể mới được.
Đường Vũ Kỳ ngồi bên cạnh đánh giá Hàn Nhã Thanh và Trương Minh Hoàng, thật sự.. cảm thấy hơi giống nhau thật! Mặt mũi có thể nhận không ra, nhưng có những lúc hai người nghiêng đầu hay liếc mắt, ở một vài góc độ nào đó nhìn có vẻ rất giống nhau. Đường Vũ Kỳ tin rằng hai người thật sự là ba con, Trương Minh Hoàng thật sự là ông ngoại của cô bé.
“Cô Hàn, lâu rồi không gặp!” Mặc Thành thấy không có ai để ý tới anh ta thì chủ động mở miệng chào hỏi trước.
Hàn Nhã Thanh cạn lời, bọn họ thật sự từng gặp nhau rồi sao? Giọng điệu thân thuộc của người này giống như bọn họ đã quen nhau thật lâu rồi vậy, Dương Tầm Chiêu còn đang ngồi bên cạnh cô đây này, anh ta dùng giọng điệu này thật đáng giận mà.
Có điều hiện tại cô đang ở trên địa bàn của anh ta, Trương Minh Hoàng cũng ở đây, quan trọng hơn cả là Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng đang ở đây. Hàn Nhã Thanh khiêm tốn lại một chút, nói: “Tôi nghĩ tôi và Thành thiếu chủ không thân thuộc tới mức đó đâu?”
Chất giọng trong trẻo lạnh lùng nói ra lời hờ hững của cô làm cho Mặc Thành cứng đờ, người này cũng thật là... không thể đùa chút được sao? Mà ánh mắt Dương Tầm Chiêu nhìn anh ta cũng như đang muốn giết người vậy, anh ta thật sự không có cảm giác gì với Hàn Nhã Thanh cả đâu! Nhiều nhất cũng chỉ là mến mộ cô thôi, không phải là tình cảm nam nữ! Mặc Thành cảm thấy mình thật oan uổng quá mà.
“Có lẽ cô Hàn không quen biết tôi, nhưng tôi lại biết cô Hàn rất lâu rồi.” Mặc Thành giống như chẳng hề nghe ra ý từ chối của Hàn Nhã Thanh, anh ta cười híp mắt, nói: “Vũ Kỳ và Minh Hạo thường nhắc về cô với tôi, không phải hôm đó gọi video chúng ta cũng đã thấy nhau rồi sao?”
Thật ra những lời này của Mặc Thành hoàn toàn không có ý gì khác, anh ta chỉ đang thăm dò Dương Tầm Chiêu trước một chút, hơn nữa cũng tiện cho Trương Minh Hoàng quan sát Dương Tầm Chiêu. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ không bị trói buộc bởi vấn đề thân phận, nếu sau này chứng minh được Trương Minh Hoàng và Hàn Nhã Thanh là quan hệ ba con, Dương Tầm Chiêu vì quan hệ với Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ kiềm chế đi ít nhiều. Chi bằng bây giờ thăm dò trước để Trương Minh Hoàng đánh giá Dương Tầm Chiêu, sau này tiếp nhận nhau cũng thoải mái hơn.
Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, sao anh lại không hề biết những chuyện này? Không đúng, anh có biết, trước đó Hàn Nhã Thanh đã nhắc đến một lần rồi, nhưng sao những lời này thốt ra từ miệng Mặc Thành lại có vẻ kỳ cục đến thế? Anh ta như đang muốn khoe khoang vậy, sắc mặt Dương Tầm Chiêu âm trầm nhìn Hàn Nhã Thanh, có phải cô nên giải thích một chút hay không?