Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1616: Chương 1616: Con không muốn về




Hàn Nhã Thanh nghĩ, hai đứa trẻ này cứ ở nhà người khác mãi sao được? Cô nhíu mày không nói gì...

Trong màn hình đột nhiên xuất hiện thêm một người, từ đằng xa đi tới. Hàn Nhã Thanh nhướn mày, đó là một người đàn ông trung niên ôn tồn, nhã nhặn, nhìn không ra tuổi thật mà chỉ cảm thấy rất thân thiết, hiền hòa. Hàn Nhã Thanh hơi nghi ngờ vì sao mình lại có cảm giác này? Cô ép mình phải quên đi. Qua màn hình, cô quan sát thấy tay người đàn ông đó đang xách đủ thứ linh tinh, vì cách quá xa nên cô nhìn không rõ lắm. Ông ta đi thẳng về phía Đường Vũ Kỳ, Hàn Nhã Thanh lên tiếng nhắc nhở cô bé: “Vũ Kỳ, phía sau con có người tới kìa.”

Đường Vũ Kỳ quay đầu, mắt cô bé sáng bừng lên, nhảy chân sáo tới chỗ người kia: “Ông!”

Hàn Nhã Thanh hiểu ra, xem ra người đàn ông này chính là người Đường Vũ Kỳ đi thăm, cô nghe cách xưng hô của Đường Vũ Kỳ thì nhịn không được muốn sửa lại, người đàn ông đó nhìn có vẻ còn rất trẻ, sao có thể gọi là ông được! Nhớ ra lời giải thích của Đường Vũ Kỳ, Hàn Nhã Thanh không thể không thừa nhận rằng lần đầu gặp mặt chắc chắn sẽ không ai đoán được tuổi thật của người đàn ông này, cô không thể gọi người này là chú được, cùng lắm là anh mà thôi... Cách một lớp màn hình, người đàn ông này cho người khác cảm giác càng dịu dàng hơn. Ông ta không hề có dáng vẻ hung ác, dường như sẽ chẳng bao giờ nổi giận, chuyện gì cũng sẽ chiều theo ý người khác. Hàn Nhã Thanh lắc đầu, sao cô có thể dễ dàng tin tưởng một người đến thế?

“Ông đã mua những thứ Vũ Kỳ thích về rồi đây, cháu muốn ăn luôn bây giờ không?” Trương Minh Hoàng vui vẻ cười nói. Đã lâu rồi ông ta chưa tới một nơi náo nhiệt thế này. Ông ta thích yên tĩnh, thích ở một mình, nhưng vì muốn chơi cùng hai bé cưng này mà nơi đâu ông ta cũng đồng ý đi, dường như làm bất cứ điều gì vì chúng ông ta cũng cam tâm tình nguyện.

“Chưa ăn vội ạ.” Đường Vũ Kỳ lanh lảnh đáp. Cô bé giơ điện thoại lên, khoe khoang nói với Trương Minh Hoàng: “Ông ơi, cháu đang gọi điện thoại với mẹ! Ông tới đây đi ông, cháu giới thiệu ông với mẹ cháu một chút!”

Động tác trên tay Trương Minh Hoàng hơi khựng lại, mẹ cô bé... Đường Thấm Nhi sao? Trương Minh Hoàng căn bản chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt Đường Thấm Nhi. Theo ông ta thấy, nếu chưa chứng minh được hai người có phải ba con thật hay không thì ông ta sẽ không chủ động đi tìm Đường Thấm Nhi. Bây giờ lại đột nhiên nói chuyện với nhau qua video call, ông ta vô thức muốn từ chối, nhưng Đường Vũ Kỳ đã vui phơi phới giới thiệu: “Mẹ ơi, đây là ông Trương, người con đến tìm là ông ấy đó! Ông Trương đối xử với bọn con rất tốt, rất dịu dàng, chuyện gì cũng chiều theo Vũ Kỳ cả. Ông còn chơi với bọn con, còn dạy anh những thứ khác nữa! Anh cũng rất quý ông! Hôm nay ông đặc biệt dành chút thời gian để đi công viên trò chơi cùng bọn con đó! Con và anh vui lắm!”

Đường Vũ Kỳ nói ríu rít không ngừng, Hàn Nhã Thanh cũng nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lời kể cũng chỉ nhắc đến việc người này quý Vũ Kỳ và Minh Hạo, đối xử với chúng vô cùng tốt, chiều chuộng chúng thế nào, Hàn Nhã Thanh muốn cắt ngang, con cô lại dễ bị mua chuộc thế sao?

Sau khi Đường Vũ Kỳ giới thiệu Trương Minh Hoàng cho Hàn Nhã Thanh xong thì giơ màn hình lên quay về phía Trương Minh Hoàng, cô bé cười nịnh bợ: “Ông ơi, đây là mẹ cháu! Mẹ cháu tên là Hàn Nhã Thanh, bây giờ cũng gọi là Đường Thấm Nhi nữa, mẹ cháu rất xinh đẹp đúng không!”

Nếu Đường Vũ Kỳ có đuôi thì chắc giờ này đã vẫy tít lên rồi. Trương Minh Hoàng nhìn chằm chằm không chớp mắt cô gái cười lên có lúm đồng tiền xinh như hoa trong màn hình, thật sự rất xinh đẹp, mặc dù không được gặp tận mặt, chỉ có thể thấy nhau cách một màn hình, nhưng vẻ đẹp của cô gái này hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, cô gái này có nét giống mẹ của ông ta, nếu... nếu cô là con gái mình thì tốt quá rồi...

Hàn Nhã Thanh vốn đang tươi cười nhìn người đàn ông trong màn hình, nhưng ông ta vẫn cứ đứng bất động, chỉ nhìn chằm chằm màn hình ngẩn ngơ, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, khiến Hàn Nhã Thanh hơi tò mò. Mà hình như ông ta không nghe thấy tiếng chào hỏi vừa rồi của cô, Hàn Nhã Thanh kiên nhẫn chờ đợi, đợi ông ta bình tĩnh lại rồi nói chuyện.

Đường Vũ Kỳ nhận thấy Trương Minh Hoàng khác thường, cô bé nắm tay ông ta lay qua lay lại, sợ hãi cất tiếng gọi: “Ông ơi, ông sao thế? Ông không thích mẹ cháu sao?”

Dòng cảm xúc của Trương Minh Hoàng bị Đường Vũ Kỳ làm gián đoạn, ông ta lập tức bình tĩnh lại. Không ngờ vừa rồi mình lại đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, ông ta vươn tay xoa đầu Đường Vũ Kỳ, trấn an: “Không phải, vừa rồi ông đang nghĩ đến chuyện khác.”

Trương Minh Hoàng nhận điện thoại, ông ta cười xin lỗi với Hàn Nhã Thanh: “Thật xin lỗi, vừa rồi chú không tập trung lắm.”

Hàn Nhã Thanh cười đáp lại: “Không sao ạ, mấy ngày nay Vũ Kỳ và Minh Hạo đã làm phiền chú nhiều rồi.”

Trương Minh Hoàng tham lam ngắm nhìn vẻ mặt của Hàn Nhã Thanh. Đây không phải là một bức ảnh, đây là một người sống sờ sờ. Mặc dù không nói chuyện trực diện nhưng qua một lớp màn hình thật sự đã tốt lắm rồi. Không thể không thừa nhận, Đường Thấm Nhi thật sự khiến ông ta cảm thấy rất thân thiết, sâu thẳm trong lòng có một giọng nói cất lên với ông ta rằng, Đường Thấm Nhi chính là con gái của ông ta, chính là cô!

Nhưng bản báo cáo kia đã dập tắt chút ít hy vọng này của ông ta. Trương Minh Hoàng thầm thở dài thườn thượt, ông ta từ tốn lên tiếng, cố gắng hết sức để giọng nói của mình không bị cảm xúc ảnh hưởng, ông ta nói: “Vũ Kỳ và Minh Hạo không làm phiền chú đâu, chú rất quý tụi nó, chúng như cháu trai cháu gái chú vậy. Chúng mang đến cho chú rất nhiều niềm vui, mặc dù chỉ ở chung với nhau hai ngày nhưng đã có phần không nỡ rời xa bọn chúng! Cháu yên tâm, chỗ của chú rất an toàn, chú sẽ chăm sóc cho bọn trẻ thật tốt.”

“Cảm ơn chú nhiều.” Khi đối diện với gương mặt này, Hàn Nhã Thanh thật sự không thể gọi ra tiếng chú kia được, nhưng gọi anh thì hình như cũng không đúng lắm, nên gọi bằng chú, “Ngày mốt cháu muốn tới đón hai đứa nhỏ về, được không ạ?”

Lời vừa rồi của Trương Minh Hoàng đã tác động đến cô. Ban đầu, cô còn định mai sẽ đón hai đứa nhỏ về, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thương cảm và dịu dàng của Trương Minh Hoàng, cô lại ái ngại vì ngày quá gần nên đành lùi một bước, để hai đứa nó chơi thêm một hôm nữa.

Trương Minh Hoàng không ngờ lại đột ngột như vậy, ngày mốt cũng quá gấp, hai đứa nhỏ tới đây chơi chưa đầy một tuần, ông ta rất luyến tiếc.

Hàn Nhã Thanh không ngờ Trương Minh Hoàng lại quý Vũ Kỳ và Minh Hạo như thế, vẻ lưu luyến không hề che dấu và cả nét mặt ngẩn ngơ của ông ta làm Hàn Nhã Thanh nhất thời không biết nên nói thế nào, cứ như chuyện cô muốn đón Vũ Kỳ và Minh Hạo về thật sự là một điều rất tàn nhẫn.

Đường Vũ Kỳ nghe thấy câu này thì cảm xúc liền suy sụp trong nháy mắt, cô bé không nỡ đi, không nỡ rời xa ông, cô bé níu áo Trương Minh Hoàng, ngẩng đầu nói: “Ông ơi, ông đưa điện thoại cho cháu đi, để cháu cố gắng thuyết phục mẹ.”

Trương Minh Hoàng đưa điện thoại cho cô bé, Đường Vũ Kỳ nhận lấy, khóe miệng dẩu lên như sắp khóc đến nơi, nhưng rồi vẫn kìm nén được. Cô bé nghĩ ngợi một lát rồi nói với Hàn Nhã Thanh: “Mẹ, con thật sự rất quý ông, mẹ có thể cho con ở lại thêm vài ngày nữa không ạ.”

“Con đã ở đó ba ngày rồi, đã làm phiền ông rất lâu rồi.” Hàn Nhã Thanh kinh ngạc vì thái độ bịn rịn của Đường Vũ Kỳ. Đường Vũ Kỳ vẫn luôn rất hiểu chuyện, tới nhà người khác làm khách là làm khách, từ trước đến giờ cô bé sẽ không ở quá lâu, lần này đã ở ba ngày rồi mà lại không muốn về, đã quý người kia tới mức nào rồi chứ.

“Nhưng con thật sự không nỡ rời xa ông đâu, mẹ còn có ba bên cạnh nhưng ông chỉ có một mình thôi, mấy hôm nay có con và anh ở bên, nên ông mới cười nhiều hơn, nếu con và anh đi rồi thì chắc chắn ông sẽ đau lòng lắm.” Đường Vũ Kỳ nghiêm túc nói, cũng không phải cô bé không về, mà chỉ muốn ở lại thêm vài ngày nữa để ông vui vẻ thêm vài ngày mà thôi. Nếu sau này bọn họ có về rồi thì ông cũng sẽ có rất nhiều kỷ niệm đẹp, nhớ lại cũng sẽ không quá buồn bã.

Vì lời của Đường Vũ Kỳ mà Trương Minh Hoàng thấy hơi nhói lòng. Không ngờ đứa bé này lại nghĩ cho ông ta nhiều như vậy, cô bé muốn ở lại đây không phải vì điều gì khác mà chỉ vì không muốn ông buồn, Vũ Kỳ thật tinh tế mà.

Hàn Nhã Thanh vẫn còn định nói gì đó, cô nghĩ Trương Minh Hoàng còn đang bên cạnh, nếu nói nặng lời quá chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Vũ Kỳ và Minh Hạo trong lòng ông ta nên cô mím môi im lặng.

Đường Vũ Kỳ thấy Hàn Nhã Thanh đang cân nhắc bèn lên tiếng trước: “Mẹ, con đi tìm anh xem anh có muốn ở lại hay không, nếu anh cũng muốn ở lại thì mẹ cho bọn con ở thêm vài ngày được không ạ.”

Hàn Nhã Thanh cảm thấy cách này rất hay, vừa lúc cô cũng muốn xem con trai mình nghĩ thế nào nên gật đầu nói: “Vậy con đưa điện thoại cho anh con đi.”

Đường Vũ Kỳ chạy đi, Đường Minh Hạo đang ngồi một mình trên ghế. Hôm nay, lúc ra ngoài cậu bé rất phấn khởi, cả tư duy cũng linh hoạt hơn nhiều. Cậu bé thấy Đường Vũ Kỳ cầm điện thoại chạy tới, không hiểu lắm nên nhìn cô bé, Đường Vũ Kỳ bĩu môi nói: “Anh nói với mẹ cho chúng ta ở chỗ ông thêm vài ngày nữa được không? Nếu không ngày mốt mẹ sẽ đến đón chúng ta về.”

Đường Minh Hạo nghĩ, bọn họ đã đến đây được vài ngày, thật sự đã tới lúc nên về rồi, cứ ở nhà người khác mãi cũng không thích hợp lắm. Huống chi, mục đích chủ yếu của chuyến đi này là làm rõ thân phận của Trương Minh Hoàng và mục đích ông ta tiếp cận Vũ Kỳ. Bây giờ, chuyện cậu bé muốn làm đều đã làm xong hết, về nhà cũng được. Nếu sau này Vũ Kỳ muốn thì còn có thể tới nữa, cũng không xa xôi gì lắm, nhưng không thể đi một mình được. Đường Minh Hạo định đồng ý nên nhận điện thoại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.