Nghĩ tới đây, khóe môi của Trác Hiểu Lam đều không nhịn được mà nhếch lên, sau đó, cô ta đợi xem náo nhiệt, đợi xem giáo sư Cổ vả mặt như nào!!
Thiết nghĩ chắc sẽ rất đặc sắc!!
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bộ dạng của Trác Hiểu Lam thì trực tiếp cạn lời rồi, Trác Hiểu Lam này thật sự là khiến người ta không thể hình dung được.
Hàn Nhã Thanh lúc này là thật sự lười để ý Trác Hiểu Lam.
Đương nhiên những người khác cũng đều hoàn toàn không để ý tới Trác Hiểu Lam, đều hoàn toàn xem cô ta thành không khí.
Trác Thanh lúc này rõ ràng đã hoàn toàn thất vọng về Trác Hiểu Lam, lúc này ở trong mắt của Trác Thanh, Trác Hiểu Lam không còn là người thân, mà kẻ thù.
Bởi vì phải đợi giáo sư Cổ tới, cho nên xe cấp cứu sau khi tới, Trác Thanh cũng không có lập tức cho người tới di chuyển Viên Ngữ, mà bảo bọn họ đợi ở dưới lầu.
Tốc độ của giáo sư Cổ ngược lại là rất nhanh, không để mọi người chờ quá lâu.
“Giáo sư Cổ.” Đường Lăng nhìn ông ta, chào hỏi.
Giáo sư Cổ chỉ thấp giọng đáp một tiếng, sau đó bèn trực tiếp đi vào phòng bệnh: “Bệnh nhân đâu?” Trác Thanh vội tránh ra: “Bên này, làm phiền giáo sư Cổ xem giúp, tôi đang định chuyển cô ấy tới bệnh viện của nhà họ Trác, bên đó thiết bị đầy đủ hơn, tới lúc đó lại kiểm tra, phiền làm giáo sư Cổ xem thử có cần chú gì gì không.”
Trác Thanh không có đem mọi hy vọng ký thác lên người của giáo sư Cổ, dù sao loại tình hình bây giờ, không có thiết bị chắc chắn là không kiểm tra ra được, anh ta tiếp theo cần phải làm các loại hóa nghiệm, hóa nghiệm như thế chắc chắn đều phải chuẩn xác tới tuyệt đối.
Giáo sư Cổ không có để ý tới anh ta, đi thẳng tới trước, giáo sư Cổ trước tiên xem xét sắc mặt của Viên Ngữ, kiểm tra mắt, lưỡi của cô ta, sau đó lại bắt đầu bắt mạch cho Viên Ngữ.
Trác Thanh đứng ở một bên chờ đợi, đợi giáo sư Cổ kiểm tra xong thì anh ta chuyển viện cho Viên Ngữ, chuyện tới bệnh viện của nhà họ Trác, sau đó làm các loại kiểm tra, sau đó mới có thể tra được rốt cuộc là vấn đề gì.
Trác Hiểu Lam thấy ‘thao tác’ của giáo sư Cổ, khóe môi của cô ta rõ ràng mang theo vài phần chế giễu, Cổ Vũ này thật sự biết diễn, cô ta không tin tùy tiện xem như này thì có thể nhìn ra vấn đề, hoàn toàn chính là đang ra vẻ.
Trác Hiểu Lam lúc này là hoàn toàn không xem Cổ Vũ ra gì, vốn dĩ cô ta không tin trung y gì cả, trung y cũng chỉ ít nhiều có thể điều tiết cơ thể, căn bản không cứu được mạng người, tình trạng có hơi khẩn cấp, tình trạng có hơi nghiêm trọng, trung y đều không giải quyết được.
Cô ta cảm thấy những y thuật đó của Cổ Vũ chính là thổi phồng, cô ta cảm thấy y thuật của Cổ Vũ căn bản không bằng cô ta.
Đương nhiên, Trác Hiểu Lam lúc này không có nói ra lời này, cô ta đợi Cổ Vũ bị vả mặt, đợi xem náo nhiệt.
Lúc này trong phòng bệnh không có ai nói chuyện, vô cùng yên tĩnh, giáo sư Cổ bắt mạch, thần sắc không có cảm xúc gì đặc biệt.
Có điều, thời gian bắt mạch của giáo sư Cổ hiện nay rõ ràng có hơi lâu, bởi vì thời gian dài thì lộ vẻ vô cùng nghiêm túc, vô cùng ngưng trọng.
Thần sắc của Trác Thanh rõ ràng đã nhiều thêm vài phần căng thẳng và lo lắng.
Trác Hiểu Lam lúc này suýt nữa thì bật cười thành tiếng, kiểm tra không ra thì nói thẳng, diễn gì mà diễn, Cổ Vũ cho rằng thời gian vân vê như vậy thì có thể chứng tỏ bản lĩnh của ông ta sao?
Quả nhiên là ra vẻ!!
Giáo sư Cổ cuối cùng cũng kết thúc việc bắt mạch, sau đó đứng thẳng người.
“Giáo sư Cổ, có gì cần phải chú ý không? Nếu như không có, tôi bây giờ sắp xếp chuyển viện, sau đó...” Trác Thanh lúc này càng khẩn trương, càng muốn nhanh chóng làm kiểm tra cho Viên Ngữ.
“Không cần.” Giáo sư Cổ giơ tay, cắt ngang lời của Trác Thanh.
“Á? Làm sao vậy?” Trác Thanh rõ ràng khá sửng sốt, trong lòng bỗng trầm xuống, tại sao không cần, không cần là có ý gì? Lẽ nào Viên Ngữ...
Trác Thanh nhanh chóng đi kiểm tra tình trạng của Viên Ngữ, phát hiện Viên Ngữ hô hấp bình thường, lúc này mới thở phào một hơi, vừa rồi giáo sư Cổ nói không cần, anh ta còn tưởng Viên Ngữ không được rồi.
“Cậu không cần căng thẳng như vậy.” Giáo sư Cổ nhìn thấy hành vi của Trác Thanh, liền hiểu Trác Thanh là đã hiểu lầm ý của ông ta.
Trác Thanh đảo mắt, nhìn sang giáo sư Cổ, thần sắc có hơi ngây ngốc, ý gì vậy?
Không cần căng thẳng?
Loại tình trạng hiện nay của Viên Ngữ anh ta có thể không căng thẳng sao?
“Tình trạng là có hơi phức tạp, nhưng cũng không phải là vô cùng nghiêm trọng.” Giáo sư Cổ giải thích, ngữ khí rất nhẹ nhàng, giống như thật sự không nghiêm trọng.
Nhưng tình trạng của Viên Ngữ Trác Thanh là biết, loại tình trạng bây giờ còn không tính là nghiêm trọng sao?
Vậy thế nào mới tính là nghiêm trọng?
“Trước đó cô ấy làm phẫu thuật tim rất kịp lúc, cũng rất thành công, không có nguy hiểm tới tính mạng.” Ánh mắt của giáo sư Cổ lặng lẽ liếc nhìn Trác Hiểu Lam, có điều ánh mắt đó rất nhanh, cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhìn giống như vô ý liếc qua vậy thôi.
Trác Hiểu Lam cười lạnh, phẫu thuật cô ta làm đương nhiên rất thành công, Viên Ngữ đương nhiên sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, cô ta vốn dĩ không có muốn khiến Viên Ngữ chết.
Vốn dĩ cô ta còn muốn mượn chuyện này khiếm Trác Thanh cảm kích cô ta, khiến Dương Tầm Chiêu cảm kích cô ta, dù sao là cô ta đã cứu Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam cảm thấy những lời mà Cổ Vũ nói lúc này đều là phí lời.
“Cô ta không có thể tỉnh, là vì khi bắt đầu phẫu thuật bị người ta tiêm thuốc.” Giáo sư Cổ không có tiếp tục nhìn Trác Hiểu Lam nữa, cho nên cũng không có nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Trác Hiểu Lam lúc này, giáo sư Cổ chỉ là dựa theo kết quả kiểm tra của mình mà nói ra tình trạng của Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời này của Cổ Vũ ngược lại đã sững ra, Cổ Vũ vậy mà kiểm tra ra được Viên Ngữ là bị tiêm thuốc, hơn nữa Cổ Vũ còn biết là vào trước khi phẫu thuật?
Cổ Vũ chỉ bắt mạch thì có thể phát hiện những điều này sao?
Đoán mò à?
“Giáo sư Cổ, ông biết là thuốc gì không?” Trác Thanh là trực tiếp sững ra, bắt mạch thì có thể biết nhiều như vậy, những điều này anh ta là hoàn toàn không làm được, không có thiết bị tinh vi, rất nhiều tình trạng anh ta đều không thể nắm chắc, đây cũng là nguyên nhân anh khẩn trương muốn chuyển Viên Ngữ tới bệnh viện của nhà họ Trác.
“Gây ra tình trạng hôn mê không tỉnh của cô ấy có ba loại thuốc, nếu đây là hành động có mưu tính trước, vậy thì người tiêm thuốc là muốn khiến cô ấy cả đời đều không tỉnh lại được.” Lông mày của giáo sư Cổ hơi nhíu chặt lại, giáo sư Cổ đương nhiên biết đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, tiêm ba loại thuốc đó cho bệnh nhân, không để bệnh nhân tỉnh lại, còn không để bệnh nhân chết đi, đây tuyệt đối là người có y thuật rất cao mới có thể làm được.
Là một bác sĩ, vậy mà dùng loại độc thủ này với bệnh nhân, chuyện như này là tuyệt đối không thể tha thứ.
Trác Hiểu Lam vốn mang vẻ thản nhiên đã lập tức thay đổi rồi, Cổ Vũ vừa rồi nói Viên Ngữ là vì bị tiêm thuốc mới dẫn tới tình trạng hôn mê không tỉnh, cô ta còn cảm thấy Cổ Vũ là đoán mò, nhưng lúc này Cổ Vũ trực tiếp nói ra Viên Ngữ là bị tiêm ba loại thuốc thì Trác Hiểu Lam không thể không kinh ngạc.
Cô ta trước đó quả thực đã tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, không phải là một loại hiệu quả không đủ tốt, thật ra một loại thuốc cũng có thể khiến Viên Ngữ cả đời không tỉnh.
Nhưng nếu chỉ là một loại thuốc, vậy thì liều lượng tương đối nhiều, cô ta cũng là lo lắng về sau Trác Thanh sẽ làm kiểm tra cho Viên Ngữ, sau đó tra ra được, cô ta là lo lắng Trác Thanh cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Cho nên cô ta mới dùng ba loại thuốc, Trác Thanh có thế nào đi nữa cũng sẽ không ngờ cô dùng ba loại thuốc cho Viên Ngữ, hơn nữa Trác Thanh cho dù kiểm tra, cũng chưa chắc có thể tra ra hết ba loại thuốc, chỉ cần Trác Thanh tới lúc đó sai sót một loại thuốc thì không thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại được.
Trác Hiểu Lam chính là vì đề phòng Trác Thanh cứu Viên Ngữ tỉnh lại mới làm như vậy.
Nhưng Trác Hiểu Lam thế nào cũng không ngờ, Cổ Vũ chỉ bắt mạch cho Viên Ngữ thì phát hiện rồi.
Trác Hiểu Lam lúc này hai mắt nhìn chằm chằm giáo sư Cổ, sắc mặt rõ ràng có hơi khó coi.
Có điều, cô ta nghĩ, cho dù Cổ Vũ biết cô ta đã tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, Cổ Vũ cũng chưa chắc có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại được.
Cho dù có thể cứu tỉnh, cũng phải tốn rất thời gian rất dài, nhanh nhất cũng phải mấy vài tháng, nói không chừng phải mấy năm.
Nghĩ tới đây, Trác Hiểu Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta căn bản không cần quá lo lắng.
Trác Thanh hai mắt bắn thẳng sang Trác Hiểu Lam, ánh mắt đó tựa như thanh kiếm sắc bén đã tẩm độc, hận không thể trực tiếp đâm vài lỗ trên người Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam sao lại độc, sao có thể ác như vậy?
Trác Hiểu Lam vậy mà tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam rất rõ ràng là đang đề phòng anh ta, Trác Hiểu Lam là lo lắng anh ta cửu Viên Ngữ tỉnh lại.
Trác Hiểu Lam chính là đánh chủ ý muốn khiến Viên Ngữ hôn mê không tỉnh cả đời, Trác Hiểu Lam biết rõ anh ta yêu sâu đậm Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam sao có thể ra tay tàn độc như thế chứ.
Cho dù Viên Ngữ không phải là người anh ta yêu sâu sắc, cho dù Viên Ngữ là người Trác Hiểu Lam không quen biết, Trác Hiểu Lam cũng không thể tàn độc như vậy.
Trác Hiểu Lam kinh ngạc trước ánh mắt của Trác Thanh lúc này, người em trai này của cô ta trước nay tính tình luôn tốt, hơn nữa luôn dễ mềm lòng, cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Trác Thanh, dường như muốn ăn cô ta vậy.
Sắc mặt của Trác Hiểu Lam lúc này cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng cô ta của lúc này vẫn không có bất kỳ sự áy náy và chột dạ gì cả, cô ta vẫn không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.