“Tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại, chỉ cần Viên Ngữ tỉnh rồi, tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, tới lúc đó chị ấy không thừa nhận cũng không được.” Trác Thanh biết Trác Hiểu Lam sẽ không tự mình thừa nhận, nhưng chỉ cần Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện của Trác Hiểu Lam sẽ hoàn toàn bại lộ.
Lúc này, theo Trác Thanh thấy, Trác Hiểu Lam đã không phải là chị gái của anh ta nữa, mà là một ma quỷ, cho nên, anh ta hoàn toàn không niệm bất cứ tình cảm gì nữa.
“Được.” Hàn Nhã Thanh tự nhiên hiểu ý của Trác Thanh, thật ra Hàn Nhã Thanh vẫn là ôm hy vọng rất lớn, Hàn Nhã Thanh cảm thấy chỉ cần không phải là vấn đề của chính ca phẫu thuật, vấn đề khác chắc tương đối dễ giải quyết hơn.
Hơn nữa y thuật của Trác Thanh cũng rất giỏi, huống chi bọn họ còn có thể tìm bác sĩ khác tới giúp, nhất định phải nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Như những gì Trác Thanh nói, chỉ cần Viên Ngữ tỉnh rồi, Trác Hiểu Lam tới lúc đó không thể chối quanh được nữa.
Trác Thanh đang liên lạc xử lý chuyện có liên quan.
“Tôi gọi điện cho giáo sư Cổ, bảo ông ta tới cùng kiểm tra giúp.” Đường Lăng cũng rút điện thoại gọi điện, tuy giáo sư Cổ rất khó mời, nhưng bây giờ giáo sư Cổ là muốn nhận Vũ Kỳ nhà bọn họ làm đồ đệ, cho nên, bây giờ việc này giáo sư Cổ đã rất nguyện ý giúp.
Quả nhiên, cuộc gọi của Đương Lăng vừa kết nối, chỉ đơn giản nói một chút thì bên giáo dư Cổ đã đồng ý rồi.
Trác Hiểu Lam lúc này vẫn ở trong phòng bệnh, tự nhiên nghe được tình hình Đường Lăng gọi điện, cô ta nghe thấy giáo sư Cổ vậy mà đáp ứng tới giúp, nhất thời sửng sốt, giáo sư Cổ khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy chứ.
Nếu giáo sư Cổ cũng tới giúp, chỉ sợ rất nhanh thì có thể kiểm tra ra được, hơn nữa nếu có giáo sư Cổ giúp, liệu thật sự có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại hay không.
Cô ta tuy chưa từng gặp giáo sư Cổ, nhưng đối với y thuật của giáo sư Cổ cô ta vẫn nghe nói rất nhiều, gia đình của giáo sư Cổ là thế gia y học thật sự, so với nhà họ Trác bọn bọ là chính tông hơn nhiều, cũng lâu đời hơn nhiều.
Nhà họ Trác bọn họ thật ra cũng chỉ là bắt đầu từ ông nội của cô ta mới là bác sĩ, hơn nữa ông nội của cô ta còn là học y giữa chừng, y thuật của ba cô ta xem như không tồi, sau đó tự mình mở bệnh viện, sau này cũng là vì thành tích của cô ta, danh tiếng của nhà họ Trác mới vang xa.
Nhưng nhà họ Cổ lại không giống, nhà họ Cổ là đời đời học y, nghe nói đã tương truyền trên ngàn năm rồi.
Nghe nói nhà họ Cổ trước giờ sẽ không truyền dạy bí tịch và bí phương ra ngoài.
Người của nhà họ Cổ dường như ở phương diện y học đều vô cùng có thiên phú, hơn nữa người của nhà họ Cổ cả đời chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật, trước nay sẽ không bỏ giở giữa chừng, hoặc là đi làm chuyện khác.
Cổ Vũ ở phương diện y học càng là vô cùng có thiên phú, nghe nói Cổ Vũ lúc một tuổi đã có thể phân biết hai mươi mấy loại thảo dược, Cổ Vũ lúc ba tuổi biết cách bắt mạch, Cổ Vũ càng là vào lúc sáu tuổi thì có thể kê đơn phương.
Bây giờ Cổ Vũ đã sắp 50 tuổi, thiên phú vượt xa người thường, cộng thêm một lòng một dạ nghiên cứu y thuật gần 50 năm, càng huống chi Cổ Vũ còn từng du học ở nước ngoài, có người nói y thuật hiện nay của Cổ Vũ đã tới mức xuất thần nhập hóa, thậm chí có người nói, không có bệnh gì là Cổ Vũ không chữa được.
Cho nên lúc này Trác Hiểu Lam cũng có hơi sợ hãi, tuy cô ta làm rất kỹ càng, tuy cô ta tin năng lực của bản thân, nhưng cô ta vẫn lo lắng Cổ Vũ sẽ cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Chuyện ngày hôm qua là cô ta tự mình liên hệ với Viên Ngữ, Liên Ngữ biết rõ tất cả mọi chuyện, cho nên nếu như Viên Ngữ tỉnh thì cô ta thật sự hoàn toàn bạo lộ rồi.
Có điều, Trác Hiểu Lam rất nhanh bèn ép mình bình tĩnh lại, sẽ không, bọn họ sẽ không cứu Viên Ngữ tỉnh lại được, thuốc cô ta cho Viên Ngữ dùng sẽ khiến Viên Ngũ cả đời đều không tỉnh lại được, không có ai có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, ngay cả bản thân cô ta cũng không thể.
Loại tình trạng này của Viên Ngữ, tuyệt đối không có ai có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại được, cho dù Cổ Vũ tới cũng làm không được. Truyện Bách Hợp
Nghĩ tới đây, Trác Hiểu Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim vừa treo lơ lửng cũng từ từ hạ xuống, sau đó cô ta lại khôi phục vẻ thản nhiên và lạnh lùng mọi khi.
Cô ta thấy Trác Thanh gọi điện liên lạc, nhìn thấy vẻ khẩn cấp của Trác Thanh, trong lòng của cô thầm thấy buồn cười, Trác Thanh có khẩn trương nữa cũng vô dụng, Trác Thanh làm nhiều hơn nữa cũng không có ích gì, mọi chuyện đều đã trở thành thế cục xác định rồi.
Viên Ngữ là tuyệt đối tuyệt đối không thể tỉnh lại, chỉ cần Viên Ngữ không tỉnh lại được thì không có ai có thể chỉ tội cô ta, Hàn Nhã Thanh cho dù có nghi ngờ cô ta nữa cũng vô dụng, bởi vì bọn họ không có chứng cứ.
Lúc này Trác Thanh đang bận, không chú ý tới Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh lại phát hiện vẻ hơi đắc ý trên mặt Trác Hiểu Lam.
Hàn Nhã Thanh nhất thời trực tiếp cạn lời, Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện độc ác như vậy, Trác Hiểu Lam hại Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, bây giờ Trác Hiểu Lam nhìn thấy Trác Thanh khẩn trương giống như con kiến bò trên chảo nóng vậy mà còn đang đắc ý?
Trác Hiểu Lam rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?
Lẽ nào tinh thần của Trác Hiểu Lam thật sự có vấn đề sao?
Hàn Nhã Thanh sau đó lại phủ nhận suy nghĩ này, tố chất tâm lý của Trác Hiểu Lam là rất mạnh mẽ, cho nên không có chuyện gì có thể kích thích tới mức cô ta bị mắc bệnh tâm thần.
Cho nên chỉ có một lời giải thích, đó chính là trong sâu thẳm nội tâm của Trác Hiểu Lam là thật sự rất đen tối.
“Xe cấp cứu của bên này vừa hay đều không ở bệnh viện, tôi đã liên lạc xe cấp cứu của bên bệnh viện của nhà họ Trác tới đón, khả năng phải đợi một lúc nữa, bên phía bệnh viện của nhà họ Trác tôi đã sắp xếp xong rồi, vừa tới bệnh viện thì có thể tiến hành kiểm tra.” Trác Thanh đã liên lạc xong rồi, bởi vì không biết Trác Hiểu Lam đã làm gì với Viên Ngữ, bây giờ Trác Thanh cũng không thể tùy tiện động loạn vào Viên Ngữ, cho nên vẫn là cần dùng xe cấp cứu đưa đi sẽ tiện hơn.
“Giáo sư Cổ, cậu ta lập tức tới, giáo sư Cổ cách nơi này tương đối gần, tôi bảo ông ấy tới thẳng đây, tới lúc đó có chú gì ông ấy cũng có thể nhắc nhở chúng ta.” Đường Lăng lần nữa rút điện thoại ra gọi cho Cổ Vũ.
Đương nhiên, Đường Lăng thật ra cũng không có đem tất cả mọi hy vọng ký thác trên người Cổ Vũ, Đường Lăng chỉ là nghĩ Trác Thanh có gì không có chú ý tới, tới lúc đó Cổ Vũ nói không chừng có thể nhắc nhở.
Khi Đường Lăng gọi điện cho Cổ Vũ, Cổ Vũ vừa hay cách bệnh viện không xa.
“Được, tôi lập tức tới, cậu trước tiên đừng di chuyển bệnh nhân, tôi tới kiểm tra rồi nói tiếp.” Cổ Vũ đã động thân, ở trên đường, Cổ Vũ kiểm tra rất ít khi dùng tới thiết bị, đều là dựa vào bản lĩnh thật sự của mình.
Giáo sư Cổ lúc này không rõ tình hình bên này, cho nên ông ta trực tiếp đưa ra đề nghị đừng di chuyển bệnh nhân.
“Được.” Đường Lăng đối với giáo sư Cổ là hoàn toàn tin tưởng, cho nên đều không có ý hỏi Trác Thanh bèn trực tiếp cúp máy.
“Giáo sư Cổ nói trước tiên đừng di chuyển bệnh nhân, đợi ông ấy tới kiểm tra xong rồi nói tiếp.” Đường Lăng sau khi cúp máy bèn trực tiếp nói ra ý của giáo sư Cổ.
“Nhưng thiết bị ở đây không có tân tiến như bệnh viện của nhà họ Trác, tôi sợ kiểm tra không ra...” Trác Thanh khi nói lời này lại liếc nhìn Trác Hiểu Lam, Trác Thanh biết Trác Hiểu Lam động tay chân chắc chắn không phải dễ dàng như vậy thì có thể kiểm tra ra.
Thiết bị bên này chắc chắn không được, Trác Thanh bây giờ lo lắng thiết bị của nhà họ Trác cũng khả năng không đủ.
“Tiên trước đợi đã, giáo sư Cổ kiểm tra rất ít khi dùng thiết bị, đợi ông ấy tới rồi nói tiếp.” Đường Lăng đối với tình hình của Cổ Vũ vẫn là hiểu một chút, có điều Đường Lăng thật ra cũng không có ôm hy vọng quá lớn, Đường Lăng tự nhiên cũng biết Trác Hiểu Lam động tay động chân không phải có thể dễ dàng tra ra như vậy.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Đường Lăng trong lòng không nhịn được mà cười lạnh, không dùng thiết bị?
Không dùng thiết bị thì muốn tra ra vấn đề của Viên Ngữ sao?
Cô ta động tay chân, không dùng thiết bị thì muốn tra ra sao?
Trác Hiểu Lam cảm thấy đây là câu chuyện cười nực cười nhất mà cô ta từng nghe được.
Vốn dĩ Trác Hiểu Lam nghe thấy Cổ Vũ muốn tới thì còn có hơi lo lắng, nhưng bây giờ sau khi Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Đường Lăng lại hoàn toàn yên tâm rồi.
“Được, em nghe đại ca.” Trác Thanh không có nghĩ nhiều, rất nhanh bèn đưa ra câu trả lời, anh ta tin tưởng Đường Lăng, anh ta cũng biết Đường Lăng mặc kệ ở bất kỳ lúc nào đều là suy nghĩ mọi kiểu cho anh ta, cho nên kiến nghị của Đường Lăng anh ta đương nhiên sẽ nghe.
Trác Hiểu Lam lúc này cũng không vội đi, cô ta đứng ở một bên nhìn, hoàn toàn mang vẻ xem náo nhiệt, cô ta ngược lại muốn xem thử Cổ Vũ đó không dùng thiết bị có thể tra ra kết quả gì.
Cô ta cảm thấy những lời đồn liên quan tới Cổ Vũ ở bên ngoài khả năng quá khoa trương rồi, những lời đồn đó đều sắp đem Cổ Vũ truyền thành thần tiên rồi, hôm nay cô ta ngược lại muốn xem thử Cổ Vũ rốt cuộc có bản lĩnh lớn cỡ nào.
Không dùng thiết bị làm kiểm tra, còn muốn tra ra vấn đề sao?
Trác Hiểu Lam cảm thấy Cổ Vũ đây hoàn toàn là ra vẻ!! Cổ Vũ khả năng cũng chỉ là vì y thuật phóng đại của mình mà cố ý ra vẻ, cố ý khiến người khác truyền ra những lời đồn đó.
Mà đồ ngốc Trác Thanh kia vậy mà còn thật sự tin, hơn nữa còn hoàn toàn nghe theo Đường Lăng, thật là nực cười, quá nực cười rồi!!
Nghĩ tới đây, khóe môi của Trác Hiểu Lam đều không nhịn được mà nhếch lên, sau đó, cô ta đợi xem náo nhiệt, đợi xem giáo sư Cổ vả mặt như thế nào!! Thiết nghĩ chắc sẽ rất đặc sắc!