Năng lực quản lý Quỷ Vực Chi Thành của Thành thiếu chủ không ai có thể nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Thành thiếu chủ có thể chưa chắc đã là đối thủ của cô Đường.
Cho nên cậu Hàn cảm thấy lần này Thành thiếu chủ tự mình đi, sợ rằng sẽ lớn chuyện.
"Thành thiếu chủ, Thành chủ đang đợi tin tức đúng không? Có cần gọi cho Thành chủ nói với ông ấy một tiếng không." Chú Lương không ngăn cản Thành thiếu chủ nữa, chú Lương cũng biết chuyện Thành thiếu chủ đã quyết thì không ai có thể thay đổi, ngay cả Thành chủ cũng ngăn không nổi Thành thiếu chủ.
Nhưng mà chú Lương biết Thành chủ chắc chắn vẫn đang chờ tin tức, Thành thiếu chủ đã nói sau khi có kết quả sẽ gọi điện cho Thành chủ, nhưng bây giờ Thành thiếu chủ lại quên mất chuyện này rồi.
“Ông gọi nói cho ông ấy đi.” Thành thiếu chủ dừng lại, anh ta vốn tưởng rằng kết quả xét nghiệm ADN nhất định sẽ là thứ ông ta muốn xem, cho nên ông ta vẫn luôn kỳ vọng, vì vậy anh ta đã hứa sau khi có kết quả thì sẽ lập tức báo cho Thành chủ.
Nhưng kết quả như bây giờ, bảo anh ta nói với Thành chủ như thế này đây?
Không phải là anh ta không dám gọi, mà là anh ta sợ nghe thấy giọng nói thất vọng của Thành chủ, cảm giác đó còn khó chịu hơn giết anh ta nữa.
Bây giờ kết quả xét nghiệm ADN đang ở đây, bây giờ ngoại trừ anh ta ra thì tất cả mọi người đều tin vào kết quả này, bọn họ cho rằng cô Đường không phải là con gái của Thành chủ.
Thật ra, đối mặt với kết quả xét nghiệm như vậy, anh ta không đủ tự tin để đi chất vấn, điều duy nhất anh ta cầu xin lúc này là cọng tóc mà Tiểu Cửu và cậu Hàn mang về không phải là của cô Đường, hi vọng duy nhất bây giờ của anh ta chính là có thể đảo ngược tình thế.
Anh ta ôm tia hy vọng này cho nên muốn nỗ lực làm một lần cuối cùng, nhưng anh ta cũng không thể nói với Thành chủ được.
Dù sao thì kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi, anh ta nói nhiều cũng vô ích, hơn nữa nếu anh ta nói với Thành chủ lấy thêm một cọng tóc nữa chưa hẳn Thành chủ sẽ đồng ý.
Trước đây Thành chủ lo lắng sẽ làm xáo trộn cuộc sống của cô Đường, bây giờ kết quả xét nghiệm như vậy, e rằng Thành chủ sẽ hết hy vọng, không cho anh ta đi nữa.
Vì vậy, cuộc gọi này, anh ta không thể gọi được.
Thành thiếu chủ nói xong thì sải bước rời đi.
Cậu Hàn nhìn bóng lưng Thành thiếu chủ đang rời đi, vẻ mặt có chút phức tạp, nói thật thì anh ta rất muốn đi cùng Thành thiếu chủ, anh ta tin những việc Thành thiếu chủ làm tiếp theo sẽ rất náo nhiệt.
Thành thiếu chủ đối đầu với cô Đường, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây.
Nhưng mà Thành thiếu chủ không cho anh ta đi theo, chú Lương cũng không nói gì nên anh ta chỉ có thể nhịn thôi.
Chú Lương lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Thành chủ.
“Chú Lương, bây giờ chú muốn gọi báo cho Thành chủ sao?” Tiểu Cửu nhìn thấy hành động của chú Lương thì hai mắt lóe lên, Tiếu Cửu cảm thấy Thành chủ chưa chắc đã muốn biết kết quả như bây giờ, thật sự không cần phải vội nói với Thành chủ.
Cậu Hàn nghe thấy Tiểu Cửu nói vậy thì nhanh chóng đưa mắt nhìn chú Lương: "Chú Lương, bây giờ là ba giờ sáng, Thành chủ chắn hẳn đang ngủ. Bây giờ gọi điện thoại không thích hợp lắm, cho dù có muốn nói với Thành chủ thì cũng không cần vội đến như vậy đâu."
Cậu Hàn cũng cảm thấy không cần nói với Thành chủ vội như vậy.
“Thành chủ rất coi trọng chuyện này hơn những gì các người tưởng tượng đấy.” Chống lại ánh mắt của bọn họ, chú Lương khẽ thở dài, sau đó nói thêm: “Hoặc nên nói là Thành chủ xem trọng cô Đường nhiều hơn những gì các người tưởng tượng."
Mặc dù chú Lương không ở bên cạnh Thành chủ mỗi ngày giống như quản gia Trọng, nhưng qua mấy lần báo cáo với Thành chủ, ông ta cũng thấy Thành chủ rất coi trọng cô Đường.
Vì vậy chú Lương rất chắc chắn bây giờ Thành chủ còn chưa ngủ, biết Thành chủ đang đợi tin tức, ông ta nhất định phải gọi báo cho Thành chủ, cho dù kết quả có ra sao thì cũng phải nói với Thành chủ.
Hơn nữa, kết quả xét nghiệm ADN này cũng không thể giấu mãi được, cho dù bây giờ ông ta không nói ra thì Thành chủ cũng sẽ biết, vậy hà cớ gì phải để Thành chủ đau khổ chờ đợi chứ.
Chú Lương cũng hy vọng cô Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng bây giờ hóa ra không phải, chú Lương cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Sẽ tàn nhẫn như thế nào nếu cứ gieo hy vọng cho Thành chủ rồi lại khiến Thành chủ phải thất vọng, thà không cho hi vọng ngay từ đầu còn hơn.
"Chú Lương, ý của chú là Thành chủ còn chưa ngủ? Còn đang chờ tin tức? Sao có thể được chứ? Thành chủ là loại người nào, tính tình như thế nào, sao có thể đợi một cuộc gọi cả đêm được, tôi không nghĩ...” Cậu Hàn cảm thấy không có khả năng, Thành chủ trong lòng anh ta không phải người có tính cách như vậy.
Chú Lương mặc kệ anh ta, ông ta gọi điện thoại cho Thành chủ.
Điện thoại mới đổ chuông một tiếng thì bên kia đã bắt máy, nói đúng hơn thì vẫn chưa hết một hồi chuông.
Cậu Hàn nghe thấy tốc độ nhận cuộc gọi này thì sửng sờ, miệng cứng ngắt, tốc độ này không chỉ đơn giản là đang chờ điện thoại, mà e rằng ông ta đã cầm điện thoại trong tay từ lâu rồi và chỉ đang đợi nó đổ chuông thôi.
Cho nên Thành chủ không những đang chờ điện thoại và mà còn rất nông nóng.
Lúc này không chỉ có cậu Hàn sửng sốt mà cả chú Lương cũng sửng sốt, ông ta nghĩ Thành chủ có thể đang chờ điện thoại, nhưng không ngờ Thành chủ lại bắt máy nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến ông ta trở tay không kịp, nhanh đến mức khiến những lời ông ta định nói ra như mắc trong cổ họng.
Tốc độ mà Thành chủ trả lời điện thoại đủ cho thấy ông ta rất mong chờ kết quả, mà kết quả như bây giờ, muốn ông ta mở miệng thế nào, muốn ông ta nói với Thành chủ như thế nào đây?
“Sao rồi?” Thấy ông ta chậm chạp không nói, sắc mặt Trương Minh Hoàng bỗng trở nên nặng nề, ông ta dường như đã biết kết quả rồi, nếu kết quả tốt thì chắc chắn sẽ không chần chừ hay do dự nhiều như vậy đâu.
Hơn nữa, Thành đã từng nói sau khi có kết quả sẽ gọi điện cho ông ta, nhưng lúc này người gọi cho ông ta đã đổi thành chú Lương, mặc dù vừa nảy ông ta bắt máy rất nhanh nhưng ông ta vẫn nhìn rõ tên người gọi.
Ông ta hiểu rõ tính cách của Thành, nếu thật sự là kết quả tốt thì Thành đã lập tức gọi cho ông ta ngay chứ tuyệt đối sẽ không để cho người khác cướp mất cơ hội này.
Lúc này, ngay cả Trương Minh Hoàng cũng không nhận ra được trong giọng nói của mình có chút run rẩy, nhưng dù đã phân tích rất nhiều, cũng đã biết được kết quả, nhưng ông ta vẫn không nhịn được kỳ vọng, hy vọng có thể nghe được kết quả mà ông ta mong muốn.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi.” Thành chủ đã lên tiếng nên chú Lương không thể tiếp tục im lặng được nữa.
“Ừm.” Trương Minh Hoàng đang kìm nén cảm xúc của mình, không để cho mình mất bình tĩnh.
Quản gia Trọng đứng bên cạnh nhìn ông chủ của mình, hai mắt lóe lên, lúc này quản gia Trọng nhìn ra được Thành chủ đang rất hồi hộp.
Đúng vậy, hồi hộp, lúc này Thành chủ đang rất hồi hộp.
quản gia Trọng không nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, nhưng ông ta cũng có thể đoán được là Lương đang gọi tới để nói về chuyện giám định ADN.
Chỉ là quản gia Trọng có hơi không hiểu lắm, câu kết quả xét nghiệm ADN cũng chỉ có một câu thôi, hơn nữa Lương từ trước đến nay không phải là người hay dài dòng, lẽ ra phải nói xong từ lâu rồi chứ.
Mà chữ "ừm" vừa rồi của Thành chủ là có gì?
Rốt cuộc là phải, hay là không phải?
Lúc này quản gia Trọng đang nhìn chằm chằm Thành chủ của mình, ông ta muốn nhìn ra đáp án từ sự thay đổi trong ánh mắt của Thành chủ, tuy rằng bình thường Thành chủ có tức giận hay vui mừng cũng chẳng biểu hiện ra mặt, nhưng chuyện này rõ ràng là Thành chủ không che giấu được.
Nhưng lúc này, quản gia Trọng không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Thành chủ, đương nhiên cũng không nhìn thấy vẻ thất vọng.
Vậy rốt cuộc thì kết quả là gì? Cô Đường có phải là con gái của Thành chủ không?
Đầu dây bên kia, tâm trạng của chú Lương cũng rất phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn so với quản gia Trọng, tiếng “ừm” của Thành chủ nghe rất nhẹ, nhưng truyền đến bên tai ông ta lại cảm thấy như sấm sét đùng đùng.
Mặc dù cách một lớp điện thoại nhưng vẫn nghe được sự chờ mong, hồi hộp, thậm chí có chút dè dặt của Thành chủ.
Chú Lương thở hắt ra một hơi, ông ta biết hiện thực rất tàn khốc, nhưng ông ta vẫn phải nói, dù sao chuyện này cũng không thể gạt mãi được.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN, độ tương thích bằng không.” Chú Lương vẫn nói ra kết quả xét nghiệm, tuy rằng kết quả khiến mọi người thất vọng, nhưng bọn họ cũng không thể tự lừa dối mình. Truyện Đông Phương
Có một Thành thiếu chủ không tin vào sự thật là đủ rồi, bọn họ không thể cũng giống như Thành thiếu chủ được.
“Ý ông là gì?” Đầu dây bên kia, bàn tay cầm điện thoại của Trương Minh Hoàng đang run rẩy!