Sau khi nghe thấy lời nói của Lương, ông ta chỉ cảm thấy lòng mình siết chặt, ngột ngạt khó chịu, trong lúc nhất thời dường như nó làm cho ông ta thở không ra hơi.
Ông ta là một người thông minh như thế, mà giờ phút này Lương đã nói rất rõ ràng nhưng mà ông ta lại cảm thấy mình nghe không hiểu, hoặc là không phải do ông ta nghe không hiểu, mà là ông ta không muốn hiểu.
Lương ngây người, hoàn toàn sợ đến ngây người, lúc nãy ông ta nói còn chưa đủ rõ ràng à? Thành chủ thông minh tuyệt đỉnh như vậy mà còn hỏi ông ta, là có ý gì chứ?
Tình huống gì vậy, có ai có thể nói cho ông ta biết có tình huống gì không?
Lúc này quản gia Trọng đứng ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì có hơi mơ màng, thành chủ hỏi như vậy là có ý gì?. ngôn tình sủng
Rốt cuộc là Lương nói với thành chủ như thế nào, Lương nói như thế nào mà thành chủ lại hỏi như vậy?
Quản gia Trọng nhìn thấy rõ tay cầm điện thoại di động của thành chủ nhà mình đang không ngừng nắm chặt lại, hơn nữa hình như là còn đang run rẩy, mà lúc này thành chủ cũng không cố gắng kiềm chế sắc mặt, nhưng mà ông ta lại không thể phân biệt rõ biểu cảm trên mặt của thành chủ là cái gì.
Cho nên rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?
Lúc này trong lòng của quản gia Trọng có quá nhiều nghi hoặc, nhưng mà quản gia Trọng cũng không hỏi.
“Thành chủ, kết quả xét nghiệm ADN hiển thị không, nói cách khác, ông với cô cả nhà họ Đường không phải là ba con.” Mặc dù Lương sợ đến ngây người, nhưng mà ông ta vẫn không quên trả lời vấn đề của thành chủ.
Lúc nãy thành chủ hỏi ông ta là có ý gì vậy thì ông ta cũng chỉ có thể giải thích rõ một lần nữa.
“Ông nói là... không phải.” Tay cầm điện thoại của Trương Minh Hoàng lại chặt hơn mấy phần, lúc này ông ta đột nhiên cảm thấy trái tim của mình quặn đau, đau đến nỗi thở không nổi.
Không phải, vậy mà lại không phải?
Cũng không phải là chưa từng nghĩ đến kết quả như vậy, huống hồ gì ông ta còn tưởng rằng mình đã làm tốt chuẩn bị để chấp nhận loại kết quả này, nhưng mà bây giờ tự tai nghe thấy kết quả đó, ông ta mới hiểu được ông ta căn bản vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Không, căn bản là ông ta không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Tại sao lại không phải chứ?
Tại sao lại không phải?
Là ông ta đã nghe lầm rồi à?
Hoặc là do Lương đã nói sai?
Đúng vậy, có lẽ là do Lương đã nói sai, cho nên lúc này trong giọng nói của Trương Minh Hoàng mang theo yêu cầu xác nhận sự thật, ông ta muốn xác nhận, ông ta không tin có kết quả như vậy.
Lương lại nghe thấy rõ ràng âm thanh cẩn thận của thành chủ mà kinh sợ một lần nữa, lúc nãy ông ta đã nói rõ ràng lắm mà, vậy mà thành chủ lại còn hỏi nữa?
Thành chủ không muốn chấp nhận kết quả này đến cỡ nào?
Lương cho là phản ứng lúc nào của Thành thiếu chủ đã đủ kịch liệt lắm rồi, nhưng mà hiện tại phản ứng của thành chủ so với Thành thiếu chủ cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nghĩ đến phản ứng lúc nãy của Thành thiếu chủ, lại nghe thấy giọng điệu này của thành chủ, Lương mới ý thức được cuộc gọi này có bao nhiêu khó khăn.
Khó trách lúc nãy Thành thiếu chủ không gọi mà lại để ông ta gọi.
Có lẽ là Thành thiếu chủ đã nghĩ đến tình huống này.
Nhưng mà cho dù lúc này có khó mở miệng, có một số việc ông ta vẫn phải nói, hơn nữa nhất định phải nói cho rõ ràng.
“Đúng.” Lúc Lương phun ra chữ này, ông ta cảm thấy dường như mình đã dùng hết sức lực toàn thân, có điều sợ thành chủ nghe không rõ, Lương vẫn bổ sung thêm một câu: “Từ kết quả xét nghiệm ADN này có thể nói rõ cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ.”
Như thế này đã đủ rõ ràng, đủ minh bạch.
Nhưng mà Lương cũng thấy quá tàn nhẫn.
Nếu biết là như thế này, ông ta sẽ không vội vàng gọi cuộc điện thoại này, cho dù kéo đến buổi sáng ngày mai cũng tốt, nhưng mà Lương cũng biết để thành chủ cứ luôn chờ đợi như vậy, chờ đợi giống như là đang giày vò là một chuyện rất tàn nhẫn.
Loại khả năng duy nhất để chuyện này không tàn nhẫn đó chính là cô cả nhà họ Đường là con gái của thành chủ, nhưng mà kết quả xét nghiệm lại trực tiếp loại bỏ khả năng đó.
Quản gia Trọng nghe thấy lúc thành chủ nhà mình nói không phải thì đã ngây người, không phải hả?
Cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ?
Mặc dù kể từ khi biết cô cả nhà họ Đường là Hàn Nhã Thanh, quản gia Trọng cảm thấy khả năng cô cả nhà họ Đường là người của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không cao cho lắm, nhưng mà Thành thiếu chủ lại tích cực như vậy, Thành thiếu chủ tràn đầy phấn khởi, trong lòng của ông ta vẫn ôm hy vọng.
Mà quản gia Trọng biết là thành chủ ôm hi vọng còn lớn hơn ông ta.
Kể từ lúc thành chủ chờ đợi kết quả đã đủ nhìn ra, nhưng mà bây giờ kết quả lại là...
Thành chủ có thể chấp nhận được không?
Thành chủ có thể chịu đựng loại đả kích ấy không?
Trương Minh Hoàng không nói gì thêm, cũng không tiếp tục chứng thực nữa, ông ta biết Lương nói rõ ràng lắm rồi, ông ta cũng đã nghe rất rõ. Lương không nói sai, ông ta cũng không nghe lầm, cho nên không cần thiết phải tiếp tục lừa mình dối người mà yêu cầu chứng thực.
Đã có kết quả, kết quả xét nghiệm nói là Đường Thấm Nhi không phải là con gái của ông ta, kết quả xét nghiệm nói không, ông ta với Đường Thấm Nhi không có bất cứ quan hệ gì.
Sau khi Trương Minh Hoàng cúp điện thoại, sắc mặt trông có vẻ rất bình tĩnh, cảm xúc lúc nãy trên gương mặt không còn gì nữa, dường như là hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.
Khóe môi của ông ta hơi nhếch lên, không nói gì, cũng không làm ra bất cứ hành động gì, ông ta cứ ngồi ở đằng đó như thế, im lặng không nói.
Quản gia Trọng nhìn thấy ông ta như thế này mà trong lòng giật mình, thành chủ lại có bộ dạng này...
Quản gia Trọng nhớ là thành chủ đã tìm kiếm lâu như vậy mà vẫn không tìm được vợ của mình, lúc thành chủ muốn từ bỏ, ông ta cũng có bộ dạng này, lòng như tro nguội, nản lòng thoái chí.
Dường như là bất cứ lúc nào cũng muốn rời khỏi thế giới này.
Thành chủ như thế này làm quản gia Trọng cảm thấy sợ hãi.
“Thành chủ...” Quản gia Trọng hoảng sợ lên tiếng nói, quản gia Trọng cũng không biết bây giờ mình muốn nói cái gì, không biết bây giờ mình có thể nói cái gì.
Nhưng mà quản gia Trọng sợ mình mà không nói gì đó, có lẽ là thành chủ nhà ông ta...
Trương Minh Hoàng không nói gì, cũng không động đậy, thậm chí ngay cả mắt cũng không chuyển động một chút, ông ta vẫn ngồi yên ở đó như cũ, cứ ngồi yên lặng như thế.
Dường như là mọi sự vật trên thế gian đã bị ông ta ngăn cách ở bên ngoài, dường như tất cả đều không có liên quan gì đến ông ta.
“Thành chủ, người nói một câu đi, người đừng có dọa tôi.” Quản gia Trọng thật sự bị hù dọa rồi, bộ dạng này của thành chủ còn dọa người hơn so với lúc trước không tìm được vợ.
Dường như là Trương Minh Hoàng thoáng tỉnh táo lại, rốt cuộc ông ta cũng đã nâng mắt lên nhìn về phía quản gia Trọng, chỉ có điều ông ta vẫn không nói chuyện, chỉ là kinh ngạc nhìn quản gia Trọng.
Dường như mang theo chút mờ mịt, dường như không biết là quản gia Trọng đang nói cái gì.
“Thành chủ, ông nói một câu đi.” Quản gia Trọng chỉ cảm thấy trái tim của mình đang không ngừng chìm xuống, thành chủ như thế nên ông ta cảm thấy sợ hãi, làm cho ông ta luống cuống.
Có vẻ cuối cùng Trương Minh Hoàng cũng đã nghe thấy lời của quản gia Trọng, đôi mắt của ông ta vẫn kinh ngạc mà nhìn quản gia Trọng, suy nghĩ thật lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Ông trời vẫn đối xử rất tàn nhẫn với tôi, hoặc là nói hai mươi lăm năm trước tôi có quá nhiều, cho nên hai mươi lăm năm sau tôi nhất định không có cái gì cả.”
Lúc này, Trương Minh Hoàng dùng giọng điệu chắc chắn làm cho người nghe cảm thấy vô cùng chua xót.
Vừa mới ra đời ông ta đã là người thừa kế Quỷ Vực Chi Thành, cho nên từ nhỏ ông ta đã có rất nhiều rất nhiều thứ.
Ông ta không thiếu cái gì hết, ông ta muốn cái gì gì thì sẽ có người dâng đến tay của ông ta, ông ta muốn làm gì thì có thể làm cái đó.
Kể từ khi sinh ra, tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi.
Cho nên, hai mươi lăm năm sau nhất định phải như thế này à?
Những điều mà ông ta muốn phải mất đi, ông ta cũng không có được, nhất định không có cái gì cả ư?
Nếu là như vậy, ông ta tình nguyện trước đó mình không có cái gì hết, không cần cái gì, ông ta chỉ muốn có người phụ nữ mà mình yêu, ông ta chỉ muốn có một cô con gái của mình.
Nhưng mà ông ta biết ông trời sẽ không chiều theo ý ông ta, ông trời đối xử với ông ta tàn nhẫn như thế.
“Thành chủ, chúng ta lại tiếp tục tìm, cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vậy chắc chắn là còn người khác, chúng ta lại đi tìm, nhất định sẽ có thể tìm được công chúa.” Quản gia Trọng nghe thấy giọng điệu của thành chủ nhà mình thì chỉ cảm thấy trong lòng chua xót muốn rơi nước mắt, thành chủ nhà ông ta là một người kiêu ngạo như thế, là một người cuồng vọng như thế.
Thành chủ bây giờ làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Mặc dù ông ta cũng hi vọng cô cả nhà họ Đường là công chúa Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, nhưng mà hiện tại kết quả xét nghiệm lại chứng minh cô cả nhà họ Đường không phải.
Vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục đi tìm đi tìm công chúa chân chính của bọn họ, chỉ cần công chúa vẫn còn sống, chắc chắn là bọn họ có thể tìm được.
“Không cần.” Tầm mắt của Trương Minh Hoàng nhìn thẳng về phương xa, không biết là đang suy nghĩ cái gì, giọng nói thì thào của ông ta không nghe ra quá nhiều cảm xúc, nhưng mà lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kiềm nén.
“Không hả? Không cần nữa?” Quản gia Trọng hoảng sợ, ông ta không biết rõ thành chủ nhà mình có ý gì, bây giờ đã xác định cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vậy thì chắc chắn phải tiếp tục đi tìm công chúa chân chính, tại sao thành chủ lại nói không cần.
Không, cho dù thành chủ không muốn tìm, vậy thì phải nói không cần tìm, tại sao thành chủ lại nói là không cần?
Thành chủ có ý gì, rốt cuộc là thành chủ suy nghĩ như thế nào, hoặc là phải nói thành chủ muốn làm cái gì?