Trái tim Liễu Ảnh chùng xuống, người cứng đờ lại, cô ngẩng đầu lên nhìn bà Tư Đồ: “Tại sao? Tại sao anh ta phải làm như vậy? Tại sao anh ta lại muốn trả thù ba tôi?”
Thực ra, lúc này Liễu Ảnh đã bắt đầu tin vào lời bà Tư Đồ nói, nhưng cô vẫn không thể hiểu được bà Tư Đồ có ý gì.
Vì sao Tư Đồ Không lại phải trả thù ba cô? Đáng lý ra, với thân phận của ba cô năm xưa, không thể nào có bất cứ giao thiệp gì, có bất cứ mối quan hệ nào với Tư Đồ Không được, Tư Đồ Không chẳng có lý do gì để trả thù một người như ba cô cả.
“Ba của Không bị ba của cô hại chết.” Bà Tư Đồ đột nhiên trầm mặt xuống, giọng nói rõ ràng cũng trở nên lạnh lẽo hơn, không còn dịu dàng giống như trước đó nữa.
Hơn nữa, ánh mắt bà Tư Đồ nhìn Liễu Ảnh lúc này bỗng lóe lên vẻ căm hận.
“Ba của tôi hại chết ba của Tư Đồ Không ư? Sao có thể như vậy? Đây là chuyện không thể nào xảy ra được. Ba tôi không hề quen biết ba của Tư Đồ Không, bọn họ cũng chẳng có bất cứ mối quan hệ gì cả. Sao ba tôi có thể hại chết ba của Tư Đồ Không được?” Phản ứng đầu tiên của Liễu Ảnh chính là phủ nhận. Cô cảm thấy chuyện như vậy hết sức vô lý, không thể nào xảy ra được.
“Năm đó, Công ty Tần thị đang tranh chấp một dự án với công ty chúng tôi. Để giành được dự án này mà Tần thị đã dùng một số thủ đoạn nham hiểm để đối phó chúng tôi. Khi đó, ba cô đang muốn lấy lòng một giám đốc của Tần thị, rất nhiều thủ đoạn độc ác đều do ba cô thực hiện. Mà khi ấy, cũng vì vậy mà ba của Không qua đời.” Bà Tư Đồ nói rất đơn giản, nhưng ý nghĩa trong đó lại rất rõ ràng.
Năm đó, thực ra ba của Liễu Ảnh bị người khác lợi dụng làm lá chắn, thế nhưng chuyện khiến ba Tư Đồ Không qua đời là do ba Liễu Ảnh làm, cho nên món nợ này cũng được tính lên đầu ba Liễu Ảnh.
Liễu Ảnh không hiểu chuyện trên thương trường. Hơn nữa, ba cô cũng chưa bao giờ kể với gia đình chuyện đó. Cô không mảy may biết gì về những việc ba cô làm hết.
Thế nhưng, Liễu Ảnh vẫn biết một chuyện, đó là vốn dĩ công ty nhà cô đã tụt dốc, sắp sửa bước tới bờ vực phá sản rồi, sau đó nhận được dự án bên phía Tần thị, nên công ty mới được cứu sống.
Tần thị cũng là một công ty lớn, có thể cạnh tranh với công ty nhà họ Tư Đồ thì đương nhiên không thể nào khinh thường được. Đáng lý ra, công ty lớn như vậy không thể nào tìm một doanh nghiệp nhỏ sắp phá sản như công ty của ba cô để hợp tác.
Khi đó cô vẫn còn nhỏ, chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi, làm sao có thể hiểu những điều này được, nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là chuyện chẳng hề đơn giản như vậy.
Liễu Ảnh mím chặt khóe môi, nếu thật sự giống như những gì bà Tư Đồ nói...
Năm năm trước cô bán mình cho Tư Đồ Không, tưởng rằng hành động đó là cứu ba, nhưng lại không ngờ được rằng, cô làm như vậy chính là giết ba mình,
Tư Đồ Không!
Tư Đồ Không cố tình dẫn lối cho cô tới tìm anh ta, sau đó cố tình đặt ra cái bẫy này. Cô không những tự mình bán thân mà còn giúp anh ta trở thành hung thủ giết chết ba mình.
Vậy là, cô để Tư Đồ Không ngủ với mình năm năm trời rốt cuộc là vì cái gì?
Là để cho Tư Đồ Không giết ba cô sao?
Tư Đồ Không tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ, vì sao lại kéo cả cô vào chuyện giữa đàn ông với nhau, vì sao phải lợi dụng cô, vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Hèn gì, hèn gì lúc ở với cô, anh ta không ngừng chà đạp cô, sỉ nhục cô, hóa ra đều là vì mối thù giết ba.
Thế nhưng, bây giờ phải tính toán mối thù giết ba này như thế nào đây?
Ba cô hại chết ba anh ta, thế nhưng cô lại hại chết ba cô.
“Vì sao tôi phải tin lời của bà?” Nhưng đây cũng chỉ là lời nói từ phía bà Tư Đồ mà thôi. Sự thật là như vậy sao? Có khi nào vì muốn cô rời khỏi Tư Đồ Không mà bà ta cố tình bịa đặt ra câu chuyện như vậy hay không?