Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1565: Chương 1565: Sự thật năm ấy (4)




Suốt năm năm, cô luôn cho là mình đã cứu ba, cứu nhà họ Liễu, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

“Vì sao bà phải nói với tôi những chuyện này? Vì sao đến bây giờ lại muốn nói với tôi những chuyện này, vì sao giờ mới kể ra những chuyện của năm năm trước?” Liễu Ảnh khẽ thở ra một hơi, cô quay sang nhìn bà Tư Đồ lần nữa, ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn. Cô vẫn còn một vài điều nghi ngờ về bà Tư Đồ.

Vừa rồi bà ta nói đã biết rõ chuyện này ngay từ lúc đầu. Nếu như vậy thì vì sao năm năm qua lại chưa từng đến tìm cô, vì sao bây giờ mới tìm gặp?

Bà Tư Đồ nhìn cô, con ngươi thoáng dao động: “Tôi biết thỏa thuận của hai người có thời hạn là năm năm, bây giờ thời gian năm năm đã hết rồi...”

Bà ta muốn nói lại thôi, nhưng Liễu Ảnh đã lập tức đoán ra điều bà ta muốn nói.

“Vậy nên, bà đang lo lắng tôi sẽ bám lấy con trai bà không chịu buông tay sao?” Liễu Ảnh khẽ cười thành tiếng, rõ ràng xen lẫn vẻ châm chọc: “Về chuyện này thì bà Tư Đồ Không cần lo lắng. Tôi tuyệt đối sẽ không bám lấy con trai bà không buông đâu.”

Cô dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Nếu bà Tư Đồ tìm tôi vì chuyện này thì tôi nghĩ, hôm nay có lẽ bà đã tìm nhầm người rồi. Người bà nên đi gặp hẳn phải là con trai mình đấy.”

“Tôi hiểu tính tình của Không, nó không phải người có tâm địa sắt đá. Lúc trước, cho dù là vì lý do gì mà nó giữ cô lại bên cạnh thì dù sao hai người cũng đã chung sống với nhau năm năm. Tóm lại, chuyện trước kia cũng là nó đã khiến cô ấm ức, nên chắc hẳn nó sẽ muốn tìm cách bù đắp cho cô. Cô có yêu cầu gì...” Bà Tư Đồ vẫn nói bằng chất giọng ôn hòa trước sau như một đó, nhưng sức sát thương lại vô cùng tàn bạo.

Liễu Ảnh thẳng thừng bật cười thành tiếng: “Tôi không có bất cứ yêu cầu gì cả. Vả lại, bà cũng không cần lo lắng con trai mình sẽ mềm lòng, nương tay, không cần lo lắng anh ta sẽ cảm thấy áy náy đâu. Anh ta hoàn toàn không hề có hai thứ cảm xúc đó. Bà Tư Đồ, bà vẫn chưa hiểu rõ con trai mình đâu.”

Trước đó Liễu Ảnh vẫn khá lịch sự với với bà Tư Đồ, nhưng đến giờ, thái độ của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Hiện giờ cô đã hiểu mục đích bà Tư Đồ gọi cô đến, không chỉ vì muốn đuổi cô đi, mà còn để làm nhục cô.

“Tất nhiên, bà Tư Đồ cũng không cần lo tôi sẽ bám vào con trai bà không chịu buông. Tôi còn là người muốn ra đi hơn bất cứ một ai khác nữa kìa.” Sắc mặt Liễu Ảnh dần trầm xuống: “Tuy nhiên, trước lúc rời đi, tôi nhất định phải làm rõ mọi chuyện đã.”

Cô không thể cứ thế mà đi trong mơ hồ mê muội như vậy.

Đồng tử trong mắt bà Tư Đồ chợt động, khóe môi mím lại: “Ba cô hại chết chồng tôi, chẳng lẽ cô lại còn trông chờ tôi sẽ cứu cô à?”

“Tôi đương nhiên là không trông chờ bà Tư Đồ sẽ cứu tôi. Nhưng đã thẳng thắn mọi chuyện rồi thì bà Tư Đồ cũng không cần giấu đầu giấu đuôi như vậy, càng không cần giả bộ làm người tốt trước mặt tôi. Cần gì chứ? Cũng đã là kẻ thù của nhau rồi, lại còn là huyết hải thâm thù, bà cần gì phải giả bộ làm người tốt trước mặt tôi.” Liễu Ảnh không thể lý giải nổi suy nghĩ của bà Tư Đồ.

“Được thôi, cô đã khăng khăng muốn nói vậy thì tùy. Hôm nay tôi gọi cô tới đây, chủ yếu là vì muốn nói rõ ràng chuyện đã xảy ra năm đó cho cô biết, để cô khỏi bị lừa gạt, bị bưng bít mãi.” Bà Tư Đồ cũng không còn giả vờ nữa, giọng điệu đã không còn nhẹ nhàng, ôn hòa, vẻ mặt cũng không còn thản nhiên bình tĩnh như trước.

Lúc này, ánh mắt bà ta nhìn Liễu Ảnh đã lộ rõ sự chán ghét và căm hận.

Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm. Bà Tư Đồ chán ghét hay căm hận cô cũng chẳng có vấn đề gì.

“Được thôi, tôi biết rồi, cảm ơn bà Tư Đồ.” Vào khoảnh khắc này, vẻ mặt Liễu Ảnh lại tương đối bình tĩnh. Không cần biết câu cảm ơn này có thật lòng không, cô cảm thấy mình vẫn cần phải nói.

“Không cần khách sáo.” Bà Tư Đồ nheo mắt, cười khẩy rồi đáp lại một câu.

“Tôi nghĩ, chắc bà Tư Đồ cũng đã nói hết những điều muốn nói rồi, vậy thì tôi xin phép đi trước đây.” Liễu Ảnh biết bà Tư Đồ đã nói hết những gì muốn nói, sự việc cũng đã rõ rành rành, nên tất nhiên, cô cũng không cần phải ở lại nơi này nữa.

Nói dứt câu, không chờ bà Tư Đồ trả lời, Liễu Ảnh đã quay người định đi.

“Chờ một chút.” Nhưng đột nhiên bà ta lại gọi cô lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.