“Cãi cái gì mà cãi, có gì phải cãi nhau chứ.” Giáo sư Cổ hai mắt quét qua mấy người, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Mấy người khẩn trương cái gì chứ, chút chuyện nhỏ như vậy, còn lôi thôi cái gì?”
Lời này của giáo sư Cổ vừa dứt, mấy người đều đồng loạt ngây ra.
Chuyện nhỏ? Đây là chuyện nhỏ sao?
Viên Ngữ bây giờ hôn mê không tỉnh, khả năng cả đời đều không tỉnh lại được, đây là chuyện nhỏ?
Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện độc ác như vậy, bọn họ bây giờ không lấy ra được chứng cứ, không thể làm gì được Trác Hiểu Lam, đây là chuyện nhỏ sao?
Bây giờ Trác Hiểu Lam còn đang ở trước mặt bọn họ ngang ngược đắc ý, đây là chuyện nhỏ sao?
Mỗi một chuyện này, sợ là không có một chuyện nào là chuyện nhỏ nhỉ?
Chuyện nhỏ mà giáo sư Cố nói rốt cuộc là chỉ chuyện nào chứ?!
Nhất thời ánh mắt của mấy người đều đồng loạt nhìn sang giáo sư Cổ.
“Người đâu có chết, chỉ là hôn mê, chút chuyện nhỏ như vậy, mấy người còn muốn như nào?” Giáo sư Cổ ở trong cái nhìn chăm chú của mấy người mà đưa ra lời giải thích.
Ý của giáo sư Cổ chính là chuyện Viên Ngữ hôn mê không tỉnh là chuyện nhỏ.
Mấy người lại ngây ra, theo giáo sư Cổ thấy đây là chuyện nhỏ sao?
Tình trạng hiện nay của Viên Ngữ nghiêm trọng cỡ nào, nhìn dáng vẻ vừa rồi của Trác Thanh là biết.
Nhìn bộ dạng không mấy hy vọng sẽ cứu Viên Ngữ tỉnh lại được của Trác Thanh, nếu không vừa rồi Trác Thanh cũng sẽ không nói ra lời như thế với Trác Hiểu Lam.Đương nhiên, Viên Ngữ hôn mê không tỉnh là căn nguyên của mọi chuyện, nhưng giáo sư Cổ vừa rồi nói đây là chuyện nhỏ.
Ý trong lời này của giáo sư Cổ có phải là ông ta có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại không?
Là như này không sai nhỉ? Chắc có thể hiểu như này?
“Giáo sư Cổ, lời này của ông là có ý gì? Ông có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại sao?” Sau khi Trác Thanh phản ứng lại, không nhịn được mà khẩn trương hỏi, có điều Trác Thanh lúc này không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì anh quá rõ tình trạng hiện nay của Viên Ngữ.
Anh ta thậm chí nghi ngờ mình khả năng là hiểu sai ý của giáo sư Cổ, có điều tận đáy lòng của Trác Thanh vẫn dấy lên một tia hy vọng như vậy, anh ta hy vọng không phải là anh ta hiểu sai, anh ta cũng hy vọng giáo sư Cổ có thể cứu được Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam lúc này cũng hoàn toàn sững ra, không có ngang ngược giống như vừa rồi, cũng không có vẻ đắc ý nữa, hai mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào giáo sư Cổ, chờ câu trả lời của giáo sư Cổ.
“Tình trạng của cô ấy không phải là quá nghiêm trọng, tôi kê một toa thuốc cho cô ấy, cậu sắc cho cô ấy uống, sau khi uống thì cô ấy có thể tỉnh lại rồi.” Giáo sư Cổ nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sự mong chờ đó của Trác Thanh, khóe môi hơi nhếch lên: “Đâu phải là chuyện gì quá lớn, yên tâm đi.”
Lần này, lời của giáo sư Cổ đã nói vô cùng rõ ràng rồi, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều có thể nghe hiểu.
“Thật sao, ông thật sự có cách, quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi.” Trác Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, anh ta tới bây giờ vẫn cảm thấy đó là chuyện không thể nào, nhưng anh ta tin tưởng giáo sư Cổ, hơn nữa giáo sư Cổ vừa rồi rất bình tĩnh, không có một chút khó xử, ngữ khí của giáo sư Cổ cũng rất chắc chắn, anh ta không có lý do để nghi ngờ.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Trác Thanh sẽ không vì chuyện mình không làm được mà cho rằng người khác cũng không làm được.
“Sao có thể chứ, điều này căn bản không thể nào.” Lúc này Trác Hiểu Lam cũng không thể duy trì vẻ lạnh lùng của trước đó được nữa, cô ta thậm chí không kìm được mà trực tiếp gầm lên.
Cô ta đã dùng ba loại thuốc với Viên Ngữ, ba loại thuốc kết hợp lại gây ra tình trạng Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, tình trạng này như trúng ba loại độc, ba loại độc chắc chắn cần các loại thuốc giải khác nhau mới có thể giải, hơn nữa còn phải bắt buộc tìm được chính xác thuốc giải mới được.
Nhưng Cổ Vũ lại nói chỉ cần kê một toa thuốc thì có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, điều này sao có thể chứ?
Trác Hiểu Lam vốn tưởng cho dù Cổ Vũ với Trác Thanh có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, vậy ít nhất cũng phải mất thời gian mấy tháng, nhưng nghe ý tứ của Cổ Vũ là lập tức thì có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại.
Không, không thể, điều này là tuyệt đối không thể nào.
Cổ Vũ không thèm liếc nhìn Trác Hiểu Lam, hoàn toàn phớt lờ cô ta.
“Chị không làm được, không thể hiện rằng người khác cũng làm không được.” Trác Thanh lạnh lùng liếc nhìn Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam lúc này rõ ràng là hoảng rồi, Trác Hiểu Lam sợ Viên Ngữ tỉnh lại, sợ Viên Ngữ chỉ tội cô ta.
Phản ứng hiện nay của Trác Hiểu Lam cũng đã chứng minh những chuyện đó chính là cô ta làm.
Cổ Vũ đã kê xong toa thuốc, trực tiếp đưa tới trước mặt Trác Thanh: “Đi sắc thuốc đi.”
“Được.” Trác Thanh vội vàng nhận lấy toa thuốc, anh ta là bác sĩ, chuyện này do anh ta làm là thích hợp nhất, trong phòng bệnh lúc này có nhiều người như vậy, anh ta cũng không lo lắng Trác Hiểu Lam sẽ động tay chân với Viên Ngữ.
Trác Thanh cầm toa thuốc nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Trác Thanh rời đi, hai mắt hơi lóe lên, mười mấy phút sau, Hàn Nhã Thanh cũng tìm được cớ rời khỏi phòng bệnh.
Hàn Nhã Thanh sau khi rời khỏi phòng bệnh thì trực tiếp đi tìm Trác Thanh, Trác Thanh đang đích thân sắc thuốc.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Trác Thanh nhìn thấy sắc mặt thay đổi rõ ràng của Hàn Nhã Thanh, trong giọng nói cũng mang theo vài phần căng thẳng, anh ta tưởng rằng là Viên Ngữ đã xảy ra chuyện gì sau đó Hàn Nhã Thanh chạy tới thông báo cho anh ta.
“Không có, Viên Ngữ không sao?” Hàn Nhã Thanh biết anh ta tại sao lại lo lắng: “Tôi tới tìm anh là có một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Trác Thanh nghe thấy không phải là Viên Ngữ xảy ra chuyện, bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Anh biết Trác Hiểu Lam còn có phòng phẫu thuật khác không?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy vấn đề này chỉ có thể hỏi Trác Thanh, dù sao Trác Thanh là em trai ruột của Trác Hiểu Lam, có lẽ sẽ biết một chút tình hình.
“Phòng phẫu thuật khác sao? Bản thân chị ấy có bệnh viện...” Lông mày của Trác Thanh nhíu lại, rõ ràng có hơi không quá hiểu ý của Hàn Nhã Thanh.
“Ý tôi nói là ngoài bệnh viện ra.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ, sau đó nói tiếp: “Năm đó ba của Viên Ngữ bị suy tim, tình trạng rất nghiêm trọng, trừ phi phẫu thuật ghép tim, nếu không không sống được bao lâu, Trác Hiểu Lam nếu bây giờ còn thể uy hiếp được Viên Ngữ, liền chứng minh được ba của Viên Ngữ còn sống, vậy thì năm đó Trác Hiểu Lam chắc chắn là người làm phẫu thuật cho ba của Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam làm phẫu thuật chắc chắn là phải giấu anh, mà anh nhiều năm như vậy cũng luôn không có phát hiện, cho nên tôi nghi ngờ cô ta còn có phòng phẫu thuật khác.”
Trác Thanh sững ra, lông mày càng nhíu chặt, rõ ràng là đang suy nghĩ, nhưng một lát sau, anh ta khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, chuyện của chị ấy tôi biết không nhiều.”
“Anh có cách có thể tìm được phòng phẫu thuật này của cô ta không?” Hàn Nhã Thanh trước đó cũng nghĩ Trác Thanh khả năng không biết, dù sao khi Trác Hiểu Lam làm chuyện này chắc chắn là giấu Trác Thanh, có điều Trác Thanh có lẽ có thể tìm giúp.
“Anh cũng biết Trác Hiểu Lam chính là dùng ba của Viên Ngữ đến uy hiếp Viên Ngữ, nếu không cứu ba của Viên Ngữ từ trong tay của Trác Hiểu Lam ra, cho dù Viên Ngữ tỉnh lại, khả năng cũng không dám chỉ tội Trác Hiểu Lam...” Lời nói của Hàn Nhã Thanh hơi khựng lại, cô cũng biết chuyện này bản thân cô ta là có lòng riêng, dù sao bây giờ bọn họ chưa có tra được chứng cứ mà Trác Hiểu Lam làm những chuyện đó, bây giờ hy vọng duy nhất đều đặt trên người của Viên Ngữ.
Cho nên cô chắc chắn là hy vọng sau khi Viên Ngữ tỉnh lại có thể chỉ tội Trác Hiểu Lam, mà muốn khiến Viên Ngữ chỉ tội Trác Hiểu Lam, bắt buộc phải loại trừ mối lo ngại này của Viên Ngữ.
Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng biết Trác Hiểu Lam ở trong phương diện chữa trị bệnh tim quả thật rất giỏi, nếu như bọn họ tìm được ba của Viên Ngữ, sau đó Trác Hiểu Lam từ chối tiếp tục chữa trị cho ba của Viên Ngữ, khả năng sẽ tạo thành một số nguy hiểm.
“Anh yên tâm, tôi có thể giúp anh tìm chuyên gia tốt nhất trong phương diện tim mạch tới chữa trị cho ba của Viên Ngữ.” Câu nói này của Hàn Nhã Thanh xem như là cho một lời hứa nhất định, cô cũng quả thật quen biết một người như vậy.
Y thuật của người đó không kém hơn Trác Hiểu Lam, ở trong phương diện chữa trị bệnh tim cũng là vô cùng xuất sắc, cũng tuyệt đối không kém Trác Hiểu Lam.
“Cô cho dù không nói, tôi cũng phải cứu ba của Viên Ngữ ra khỏi tay của Trác Hiểu Lam, tôi không thể tiếp tục để Viên Ngữ chịu uy hiếp của Trác Hiểu Lam nữa, hơn nữa tôi cũng đã mời một chuyên gia trong phương diện tim mạch tới, vốn dĩ là mời cho Viên Ngữ.” Trác Thanh trước đó là không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghe Hàn Nhã Thanh nói tới chuyện này, anh ta so với Hàn Nhã Thanh càng muốn cứu ba của Viên Ngữ ra khỏi tay của Trác Hiểu Lam hơn.
Trác Hiểu Lam lợi dụng ba của Viên Ngữ đã uy hiếp Viên Ngữ rất nhiều lần rồi, Trác Hiểu Lam đầu tiên là bức ép Viên Ngữ chia tay với anh ta, lại bức ép Viên Ngữ đưa túi văn kiện cho anh ta, bây giờ thậm chí còn bức bép Viên Ngữ tự giết.
Anh ta tuyệt đối không thể để Viên Ngữ chịu uy hiếp như này của Trác Hiểu Lam nữa.
“Tôi cũng giúp anh liên lạc với vị bác sĩ mà tôi quen kia, y thuật của anh ta cũng rất giỏi.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy Trác Thanh đáp ứng thì thở phào nhẹ nhõm, Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, chỉ có cứu được ba của Viên Ngữ ra ngoài, chuyện tiếp theo mới có thể thuận lợi tiến hành.
“Nhưng, tôi đối với tình hình của Trác Hiểu Lam cũng không hiểu nhiều, muốn tìm được phòng phẫu thuật của chị ấy khả năng có hơi khó.” Lông mày của Trác Thanh lần nữa hơi nhíu lại, đây cũng là một vấn đề rất phiền phức.