Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1332: Chương 1332: Sự việc đảo ngược, đặc sắc (2)




Lông mày của Trác Thanh lần nữa hơi nhíu lại, đây cũng là một vấn đề rất phiền phức.

“Viên Ngữ ở thành phố A, ba của cô ấy nhất định cũng ở thành phố A, trong tư liệu tám năm này mà chúng tôi tra được vào trước đó không có tin tức liên quan tới ba của Viên Ngữ, cho nên ba của Viên Ngữ chắc là sống ở phòng phẫu thuật của Trác Hiểu Lam thời gian rất lâu, hơn nữa chắc chắn là nơi tương đối bí mật, tương đối khuất, đứng dưới tên Trác Hiểu Lam có căn nhà phù hợp với những điều kiện này không?” Hàn Nhã Thanh sớm đã nghĩ tới những vấn đề này, Hàn Nhã Thanh cảm thấy phòng phẫu thuật này của Trác Hiểu Lam có khả năng nhất là trong căn nhà nào đó đứng dưới tên của Trác Hiểu Lam.

Tuy nhiên, muốn tra được nhà đứng dưới tên Trác Hiểu Lam không phải là quá khó, nhưng muốn không có được sự đồng ý của Trác Hiểu Lam mà bước vào thì không dễ, có điều nếu như có sự giúp đỡ của Trác Thanh thì tương đối đơn giản hơn, dù sao Trác Thanh là em trai ruột của Trác Hiểu Lam.

Đây cũng là một trong những lý do lớn nhất mà Hàn Nhã Thanh tìm Trác Thanh giúp đỡ.

“Cô nói như vậy tôi ngược lại nghĩ ra rồi, ở thành phố A chị ấy quả thật có một căn nhà như vậy, ở ngoại ô phía bắc của Thành Bắc, là một biệt thự đơn độc, bình thường chị ấy rất ít tới, tôi chưa từng tới, chị ấy cũng chưa từng dẫn người ngoài tới.” Trác Thanh dù sao cũng là em trai ruột của Trác Hiểu Lam, đối với một vài chuyện của Trác Hiểu Lam vẫn là biết, cho nên, Hàn Nhã Thanh vừa nói thì anh ta đã nghĩ tới một nơi như này.

“Anh có thể nghĩ cách vào trong không?” Mắt của Trác Hiểu Lam sáng lên, cô ta vốn không có đặt hy vọng quá lớn lên người của Trác Thanh, không ngờ Trác Thanh vậy mà cung cấp thông tin hữu dụng như vậy.

Có điều ba của Viên Ngữ rốt cuộc có ở trong căn biệt thự đó không vẫn cần phải đi xem mới biết được.

Bây giờ việc cuối cùng là phải nhanh chóng đi xem xét tình hình nhưng không được kinh động tới Trác Hiểu Lam, bởi vì một khi Trác Hiểu Lam phát giác, cô sợ Trác Hiểu Lam sẽ chuyển người đi.

“Tôi chưa từng tới đó, không có chìa khóa của biệt thự.” Trác Thanh có hơi khó xử, chỉ là mắt của anh ta nhanh chóng lóe lên, sau đột nhiên nói: “Tìm người mở khóa chắc không khó.”

Loại chuyện này anh ta cảm thấy không có cần thiết phải duy trì phong độ đàn ông gì đó.

“Được, chủ ý này không tồi.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, rất là tán thành cách của Trác Thanh, Hàn Nhã Thanh chỉ là lo lắng nếu như chần chừ nữa sẽ bị Trác Hiểu Lam phát giác, cho nên cách của Trác Thanh vừa hay vừa lòng của cô.

“Vậy còn đợi cái gì, bây giờ thì đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Cậu hai Trác hiếm một lần làm được chuyện xuất sắc như này, cho nên biểu hiện vô cùng vui mừng, nếu đã quyết định rồi, vậy thì mau đi làm.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, trong mắt nhiều thêm vài phần ý cười, nói thật cô không ngờ cậu hai Trác vậy mà còn có một mặt này, nói thật khá khiến cô bất ngờ, nếu cậu hai Trác đã mở lời, Hàn Nhã Thanh càng không có lý do trì hoãn nữa: “Được, tôi bây giờ đi liên lạc với Cố Ngũ, dưới trướng anh ta chắc có người giỏi phương diện này.”“Ừm, chuyện sắc thuốc bên này tôi tìm người canh, sau đó tôi đi cùng cô, có tôi ở đó, xong việc có thể tránh được không ít phiền phức.” Trác Thanh là người thông minh, có vài chuyện nghĩ rất chu toàn, có tầng quan hệ giữa anh ta và Trác Hiểu Lam tồn tại này, cho dù xong việc Trác Hiểu Lam muốn kiện bọn họ, anh ta cũng ít nhiều có thể cho một lý do, dù sao còn có ba mẹ ở đó, sẽ không để anh ta vì chuyện này mà thật sự dính tới quan tòa.

Hàn Nhã Thanh tìm Trác Thanh chính là vì nguyên nhân này, lúc này nghe thấy lời này của Trác Thanh, Hàn Nhã Thanh càng là hài lòng, cô đột nhiên phát hiện cậu hai Trác thật ra không vô vị tẻ nhạt như những gì bình thường anh ta thường tỏ ra.

Cậu hai Trác thật ra vẫn là rất đáng yêu.

Nói làm là làm, Hàn Nhã Thanh lập tức liên lạc với Cố Ngũ, Cố Ngũ cũng trực tiếp sắp xếp một người rất giỏi về phương diện mở khóa, sau đó cho người đó trực tiếp tới địa vị mà Hàn Nhã Thanh gửi cho anh ta, như thế cũng có thể tiết kiệm một chút thời gian.

Trác Thanh tìm một người anh ta tin tưởng nhất, cũng rất đáng tin giúp sắc thuốc, dặn dò người đó mấy câu, bảo anh ta sau khi thuốc sắc xong thì trực tiếp đưa tới phòng bệnh, sau đó bèn cùng Hàn Nhã Thanh rời khỏi bệnh viện.

Bởi vì căn biệt thự của Trác Hiểu Lam ở ngoại ô, khoảng cách có hơi xa, Hàn Nhã Thanh với cậu hai Trác lái xe đã mất hơn hai tiếng mới tới nơi.

Hàn Nhã Thanh với cậu hai Trác khi tới nơi Cố Ngũ và người mở khóa kia đã tới rồi, đang đợi bọn họ.

“Mợ chủ, người tôi đã dẫn tới rồi.” Cố Ngũ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, thái độ rất cung kính, Cố Ngũ biết rõ tình cảm của lão đại nhà anh ta dành cho Hàn Nhã Thanh, lão đại nhà anh ta đều phải nghe lời của Hàn Nhã Thanh, anh ta có thể không tôn trọng sao?

“Ừm.” Hàn Nhã Thanh đây là lần đầu tiên gặp Cố Ngũ, số điện thoại của Cố Ngũ cũng là cô trước đó mới đòi Dương Tầm Chiêu, đối với thái độ cung kính mà Cố Ngũ đối với cô lúc này, Hàn Nhã Thanh có hơi muốn cười.

Hàn Nhã Thanh biết chuyện của Diêm Môn trên cơ bản đều do Cố Ngũ quản lý, Dương Tầm Chiêu bình thường đều rất ít khi nhúng tay vào, chuyện Diêm Môn làm Hàn Nhã Thanh cũng hiểu một chút, một người như này mang dáng vẻ cung kính thật sự có hơi ngược đời.

“Sững ra đó làm gì, động thủ đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Cố Ngũ vẫn cung kính đứng đó, người Cố Ngũ dẫn tới cũng càng là đứng ở một bên không nhúc nhích, Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà thúc giục.

“Mau lên.” Cố Ngũ lập tức phân phó người đằng sau.

Người đó tự nhiên không dám lề mề, đi thẳng tới, bèn bắt đầu công việc.

“Mợ chủ, đây là muốn làm gì?” Cố Ngũ vốn là một người nhiều lời, lòng hiếu kỳ lại mạnh, thật sự là không nhịn được sự tò mò trong lòng.

“Vào nhà ăn cướp.” Hàn Nhã Thanh đưa mắt liếc nhìn anh ta, trả lời rất nghiêm túc, thần sắc thậm chí rất nghiêm túc.

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tay của người mở khóa đó rõ ràng rung lên, động tác cũng dừng lại, có điều người đó cũng chỉ là dừng lại trong giây lát như vậy, sau đó lại tiếp tục công việc, cái khóa này không phải là rất dễ mở, đương nhiên lấy độ cận thận của Trác Hiểu Lam, chắc chắn là dùng thứ công nghệ cao nhất.

“Vào... nhà cướp bóc.” Cố Ngũ không biết là quá bất ngờ, hay thật sự sửng sốt, nhất thời khi nói chuyện đều có hơi cà lăm, chuyện mà Diêm Môn bọn họ làm tuy có hơi phức tạp, nhưng chuyện trái pháp luật bọn họ trước giờ sẽ không làm.

Bây giờ mợ chủ vậy mà muốn vào nhà ăn cướp, hơn nữa còn là quang minh chính đại như vậy?

Ban ngày ban mặt, thật sự tốt sao?

Mợ chủ là đang nói đùa nhỉ?

Có điều, điều này nhìn cũng không giống là nói đùa, đây tìm người có chuyên môn tới mở khóa, rõ ràng căn nhà không phải là của mình.

“Làm sao hả?” Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt liếc nhìn anh ta, người này quản lý Diêm Môn, rất nhiều chuyện sợ là sẽ nguy hiểm hơn chuyện này gấp bội, chắc sẽ không vì chuyện như này mà bị dọa sợ đâu nhỉ?

“Mợ chủ, chút chuyện nhỏ này cô giao cho tôi là được rồi, căn bản không cần cô đích thân tới, mợ chủ, cô tránh đi trước đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, cô nói xem cô muốn cướp cái gì, tôi bảo đảm cướp về cho cô.” Cố Ngũ tự nhiên sẽ không sợ, tuy Cố Ngũ biết đây là hành vi phạm pháp, nhưng mợ chủ muốn làm, anh ta chắc chắn phải giúp mợ chủ.

Có điều, anh ta chắc chắn không thể để mợ chủ dấn thân vào nguy hiểm được, chuyện như này cứ giao cho anh ta là được rồi.

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, người của Dương Tầm Chiêu quả nhiên là người tài, hơn nữa đều rất trung thành.

“Mợ chủ, cô nói cô muốn cướp thứ gì, cô nói cho tôi một tiếng là được, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, thật sự không cần cô đích thân túc trực ở đây.” Cố Ngũ lúc này muốn mau chóng để Hàn Nhã Thanh rời đi, không để để cô có một chút mạo hiểm nào được, chuyện mà mợ chủ muốn làm anh ta chắc chắn đều sẽ hoàn thành.

“Cướp người.” Trong lòng Hàn Nhã Thanh muốn cười, có điều trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, Hàn Nhã Thanh cảm thấy Cố Ngũ này cũng quá thú vị rồi.

Phong cách này của Cố Ngũ hoàn toàn khác với Dương Tầm Chiêu, không biết Cố Ngũ bình thường chung đụng với Dương Tầm Chiêu như nào.

Cố Ngữ này rõ ràng có hơi lắm lời, Dạ Tầm Chiêu bình thường đều sẽ không chê Cố Ngũ lôi thôi sao?

“Cướp người?” Cố Ngũ lần này là thật sự sửng sốt rồi, vào nhà ăn cướp đã đủ điên cuồng rồi, mợ chủ vậy mà còn là vào nhà cướp người, chỉ là mợ chủ muốn cướp ai?

“Mợ chủ, cô là muốn cướp ai?” Trong đầu Cố Ngũ nhất thời vụt qua vô số suy nghĩ, anh ta suy nghĩ một lát, lại bổ sung một câu: “Nam, hay nữ?”

Mợ chủ sẽ không phải muốn cướp tên tiểu bạch kiểm gì gì đó chứ? Nếu là như thế, lão đại đoán chắc có thể trực tiếp phế anh ta.

Cố Ngũ đột nhiên cảm thấy cổ của mình có hơi lạnh, da đầu có hơi tê dại, Cố Ngũ quản lý Diêm Môn nhiều năm như vậy, mưa to gió lớn gì chưa từng thấy chứ, anh ta trước giờ chưa từng sờ, nhưng lúc này Cố Ngũ thật sự có hơi sợ.

Hai mắt Cố Ngũ nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, chờ đợi câu trả lời của Hàn Nhã Thanh, lúc này Cố Ngũ thật sự sợ người Hàn Nhã Thanh muốn cướp là đàn ông.

Tuyệt đối đừng là đàn ông, tuyệt đối đừng là đàn ông, Cố Ngũ không ngừng cầu nguyện ở trong lòng.

Nhưng rất rõ ràng không có thần tiên nào nghe thấy lời cầu nguyện của anh ta.

“Nam.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ động, trực tiếp đưa ra đáp án, nhất thời khiến hai chân của Cố Ngũ bỗng nhiên mềm nhũn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.