Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1507: Chương 1507: Thật sự như thần tiên giáng trần (1)




Tối nay chỉ mời những người ông ta tin tưởng nhất, lúc đó bà cụ Đường còn cố ý hỏi có những người nào, bà cụ Đường nghe thấy không có người ngoài thì mới đồng ý.

Cho nên nếu có người ngoài thì sợ là không thể giải thích được với bà cụ Nhà họ Đường.

Nhưng Ông Viên nghĩ đến Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành là người bận rộn, Thành chủ nói sẽ đến vào buổi trưa, cho dù có chuyện gì thì chắc chắn cũng nói nhanh chóng, Thành chủ bận rộn như vậy, nói chuyện xong thì sẽ rời đi, ông ta cũng không có mặt mũi lớn đến mức có thể mời Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành làm khách ở nhà mình.

Cho nên Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đến đây cũng không trùng với bữa tiệc tối nay.

Ông Viên vốn còn muốn hỏi thời gian cụ thể, nhưng lại cảm thấy không tôn trọng với ân nhân cứu mạng nên cũng không hỏi nhiều.

Ông Viên quyết định chiều nay không ra khỏi cửa, cứ ở nhà chờ Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.

Quản gia Trọng rất hài lòng, khẽ gật đầu rồi cười cười, sau đó mới rời đi.

Mọi chuyện vô cùng thuận lợi, khi quản gia Trọng quay về báo cáo với Thành chủ nhà mình thì phát hiện Thành chủ không còn im lặng giống như lúc trước.

"Thành chủ, chiều này ngài đến Viên phủ là muốn nói chuyện gì với Ông Viên sao?" Quản gia Trọng nghĩ đến chuyện Thành chủ nhà mình dễ dàng đến thăm hỏi như vậy, hơn nữa còn muốn kéo dài đến bữa tiệc buổi tối, chắc chắn phải nói chuyện gì đó, nhưng Thành chủ và Ông Viên lại không qua lại, vậy thì nói chuyện gì chứ?

Thành chủ nên suy nghĩ sớm một chút, cũng không thể đến lúc đó ngồi im lặng được.

"Không có." Trương Minh Hoàng rất tự nhiên nói một câu, ông ta thật sự không nghĩ tới chuyện này, hơn nữa từ trước đến nay ông ta không nói nhiều, mấy năm nay càng như thế, hiện tại ông ta không quan tâm chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, vậy thì sao có thể quan tâm đến việc bịa chuyện nhảm nhí này chứ.

Hơn nữa ông ta đột nhiên đến Viên phủ như vậy là có chút không hợp lý, chẳng bằng không nói gì cả.

"Thành chủ, không lẽ ngài định đến đó ngồi im lặng đó chứ?" Quản gia Trọng bị Thành chủ nhà mình làm cho hoảng sợ, Thành chủ đúng là Thành chủ, quả nhiên là... Không giống người bình thường!!

Nhưng nếu cứ ngồi im như vậy thì không xấu hổ hay sao?!

Quản gia Trọng đột nhiên nghĩ đến từ trước đến nay Thành chủ thích làm gì thì làm, chưa bao giờ để ý tới ánh mắt của người khác, cũng chưa bao giờ chịu ảnh hưởng từ người khác, vì vậy dù Thành chủ ngồi im cũng sẽ không xấu hổ, chỉ đáng thương cho Ông Viên, đến lúc đó Viên đại chắc chắn vừa xấu hổ vừa khó hiểu.

"Thành chủ, hay là chúng ta chuẩn bị một chút đi." Quản gia Trọng nghĩ lần này cũng coi như là có chuyện cần nhờ vả người ta, không thể để Ông Viên quá khó chịu, hơn nữa quản gia Trọng cảm thấy nếu tìm Ông Viên giúp đỡ thì cũng nên báo đáp Ông Viên một chút.

Trương Minh Hoàng ngước mắt nhìn về phía ông ta.

"Thành chủ, Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta vừa nghiên cứu thành công một loại thuốc mới, các quốc gia khác đang mong mà không được, hay là chúng ta cho Ông Viên một chút." Quản gia Trọng đề nghị, đương nhiên quản gia Trọng cũng biết bọn họ đột nhiên đến nhà như vậy, đột ngột tặng quà cũng có chút không thích hợp.

Nhưng dù sao cũng tốt hơn là ngồi im, hơn nữa bọn họ cho Ông Viên thứ tốt như vậy, đến lúc bữa tiệc bắt đầu thì Ông Viên cũng không thể đuổi bọn họ đi, quản gia Trọng cảm thấy kế hoạch này đúng là một công ba việc, không thể tốt hơn.

"Ừ." Trương Minh Hoàng không phản đối đề nghị của quản gia Trọng, nếu là chuyện khác thì Trương Minh Hoàng tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian suy nghĩ, cho nên có thể thấy được ông ta coi trọng chuyện này thế nào.

Đương nhiên Trương Minh Hoàng không phải coi trọng Ông Viên, mà là cô cả nhà họ Đường.

"Được, hiện tại tôi đi sắp xếp, hôm nay thuốc mới không thể đưa tới kịp, nhưng trong vòng năm ngày có thể giao đến tay Ông Viên." Quản gia Trọng thấy Thành chủ nhà mình đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, tốt lắm, dù sao chiều nay ông ta chắc chắn sẽ đi theo Thành chủ, ông ta thật sự không muốn ngồi im như thế.

Bình thường ông ta và Thành chủ ngồi im cũng không sao, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không giống vậy.

Quản gia Trọng cảm thấy chuyện này nói không có bằng chứng, cho nên chuẩn bị một phần tài liệu, hơn nữa quản gia Trọng cảm thấy mình phải nghĩ ra một lý do.

Dù sao các nước khác đang muốn mua cũng không được loại thuốc mới này, ông ta cứ đưa cho Ông Viên như vậy thì chỉ sợ Ông Viên sẽ nghi ngờ bọn họ.

Quản gia Trọng làm việc rất cẩn thận chu đáo, quản gia Trọng đã ra tay thì không có chuyện gì là không tốt.

Ông Viên quay về ăn cơm trưa xong thì không định ra ngoài.

Bà Viên có chút kỳ lạ: "Không phải ông nói chiều nay có chuyện quan trọng sao? Vì sao lại không ra ngoài? Ông không đi thì các cuộc họp sẽ bị trì hoãn."

"Tôi lùi thời gian lại rồi." Ông Viên nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy ân nhân cứu mạng, hơn nữa còn là Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, tâm trạng rất kích động.

"Lùi lại? Vì sao lại lùi lại? Bởi vì bữa tiệc tối nay sao? Ông không cần quan tâm bữa tiệc tối nay, tôi đã sắp xếp xong rồi." Bà Viên càng kỳ lạ, tuy rằng bà Viên không biết ông ta có chuyện gì, nhưng khi ông ta nhắc tới thì biết chuyện đó vô cùng quan trọng.

"Không phải, chiều nay có khách quý." Ông Viên không nhịn được cười, có lẽ bởi vì kích động hoặc là phấn khích, trên mặt đầy hồng hào.

"Khách quý? Khách quý gì? Đến nhà sao? Sao tôi không nghe ông nói qua?" Bà Viên sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn ông ta.

Hiện tại Ông Viên ở vị trí này, được ông ta gọi là khách quý cũng không nhiều lắm, ngay cả ông cụ nhà họ Đường cũng sẽ không có một câu khách quý.

Đương nhiên bởi vì quan hệ của bọn họ và nhà họ Đường vốn dĩ rất tốt!!

Hiện tại trong nước Z còn có ai được Ông Viên gọi một tiếng khách quý.

Hơn nữa bà Viên thấy được lúc Ông Viên nói lời này thì mang theo sự kính trọng, thậm chí là kính nể!!

Hiện tại trong nước Z có người nào làm cho ông ta kính nể như vậy?

Bà Viên nhất thời thật sự không nghĩ ra được ai.

Đương nhiên nếu không phải là người nước Z mà là người nước khác, với địa vị của Ông Viên thì người nước khác đến thăm hỏi cũng phải thông qua chính phủ, tuyệt đối không thể tùy tiện như thế, càng không thể lặng lẽ gặp mặt ở nhà.

"Bà còn nhớ chuyện hai mươi bảy năm trước không? Tôi đã nói với bà lúc ấy người Quỷ Vực Chi Thành đã cứu tôi, chiều nay người đến đây là Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành." Ông Viên suy nghĩ, vẫn nói cho bà Viên, nếu Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành chọn đến nhà thì chắc chắn không thể giấu giếm người nhà của ông ta.

"Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành?" Bà Viên khiếp sợ lên tiếng: "Vì sao? Vì sao ông ta muốn tới nhà của chúng ta? Ông ta... Ông ta cứu mạng của ông, chúng ta biết ơn ông ta, nhưng chuyện này quá đột ngột, quá bất ngờ."

Bà Viên cũng quá kinh ngạc, hơn nữa bà ta không hiểu vì sao Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đột nhiên đến nhà họ Viên.

"Tôi cũng biết quá đột ngột, nhưng ông ta là ân nhân cứu mạng, cho dù lý do của ông ta là gì thì tôi cũng phải chào đón." Ông Viên cũng không phải chưa từng nghi ngờ, nhưng cho dù ông ta nghi ngờ thế nào thì cũng phải làm như vậy.

"Không lẽ có vấn đề gì? Không lẽ bọn họ có mục đích gì khác?" Bà Viên nghe ông ta nói như vậy thì càng lo lắng.

Ông Viên lại cười: "Đó là Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, với địa vị của tôi thì sợ là ông ta cũng không có chuyện gì cần nhờ vả." Ông Viên biết rõ điều này, Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành muốn gì thì có cái đó, ông ta chắc chắn không có gì để Quỷ Vực Chi Thành nhờ vả.

"Bà nói có mục đích khác?" Ông Viên hơi dừng một chút: "Tôi nói cho bà biết ông ta là người chính trực không thích gò bó, một người ngay thẳng, ông ta vốn khinh thường những chuyện gài bẫy người khác."

Tuy rằng Ông Viên chỉ thấy một mặt của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, nhưng Ông Viên cảm thấy mình không nhìn lầm người.

"Nhưng gần đây nhà họ Đường xảy ra mấy chuyện có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành, thủ đoạn của Quỷ Vực Chi Thành rất trơ trẽn, suýt nữa hủy hoại Đường Lăng và Đường Vân Thành." Bà Viên cẩn thận, suy nghĩ nhiều.

"Tôi cảm thấy những chuyện đó không liên quan đến Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành." Ông Viên nói lời này thì giọng điệu chắc chắn, ông ta tin tưởng Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không phải là người như vậy.

"Lúc đó ông chỉ nhìn ông ta một chút, sau đó chưa từng tiếp xúc qua, sao ông có thể khẳng định như vậy." Bà Viên không đồng tình với cách nói của Ông Viên.

"Ông ta là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu năm đó không có ông ta, sợ là tôi đã biến thành một đống xương rồi." Chuyện đó đã khắc sâu trong lòng Ông Viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.