Ngày hôm sau, khi Hàn Nhã Thanh thức dậy thì cảm thấy cả người mình như bị xe tải cán qua, eo mỏi lưng đau, nhưng vẫn tạm coi là có thể chịu được, xem ra tối qua Dương Tầm Chiêu đã nương tay.
Hàn Nhã Thanh nhích người muốn dậy lại nghe thấy tiếng cười nhẹ bên mình, cô quay đầu nhìn lại thì phát hiện Dương Tầm Chiêu đang nhìn cô trêu tức, mặt cô đột nhiên đỏ bừng. Người này không đi làm ư? Anh đang đợi cô sao?
“Anh?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy hơi mệt, thấy Dương Tầm Chiêu cũng ở nhà nên cô dứt khoát nằm xuống, nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Không muốn đi.” Dương Tầm Chiêu dịu dàng cười nói, tối qua anh thật sự rất vui vẻ, cảm giác cả linh hồn lẫn thể xác kết hợp thật sự khiến người khác phải mê mẩn, anh không nỡ rời đi! Huống chỉ đây là lần đầu tiên Hàn Nhã Thanh thổ lộ, sao có thể bỏ mặc cô được?
Hàn Nhã Thanh rầu rĩ, không phải vì không vui mà chỉ đơn giản là vì cô thấy mệt mà thôi. Dương Tầm Chiêu dường như đọc
được suy nghĩ trong đầu cô, bèn vươn tay ôm cô vào lòng, dịu dàng xoa bóp eo cô, làm giảm bớt nỗi mệt nhọc.
“Em định xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thế nào?” Có thể là vì tối qua được ăn no nên hôm nay Dương Tầm Chiêu vô cùng... dịu dàng? Vẻ mặt anh cũng rất thản nhiên, ôn hòa, thậm chí còn tươi cười nữa. Bỗng chốc Hàn Nhã Thanh nhìn tới ngây ngẩn. Người đàn ông này trước giờ chưa từng cho cô cảm giác ấy. Trong mắt cô, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn là một người độc đoán, lạnh lùng, sự dịu dàng ít ỏi của anh đều đã dành hết cho cô và hai đứa con.
Nhưng sự dịu dàng của giờ phút này khiến người khác quên mất dáng vẻ thật sự của anh là thế nào. Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy một Dương Tầm Chiêu thế này càng khiến người khác phải điên cuồng hơn. Nếu anh có thể giữ nguyên thế này mãi thì tốt, như thế cô sẽ có thể mãi chìm đắm trong dịu dàng của anh! Mặc dù Dương Tầm Chiêu đối xử với cô rất tốt, nhưng... có ai không muốn nhìn ngắm nụ cười nở trên một khuôn mặt đẹp trai tột cùng đâu cơ chứ!
Do bị cám dỗ, nên bỗng chốc đầu óc Hàn Nhã Thanh hơi choáng váng, những lời Dương Tầm Chiêu vừa nói cô cũng không
Sắc mặt Dương Tầm Chiêu trầm xuống, người mình thích dùng vẻ mặt đầy nghi ngờ nói thẳng ra lời mờ ám như thế, anh nên làm thế nào đây? Thật muốn trực tiếp ăn sạch cô cho bõ!
“Nếu không thì thử ngay bây giờ xem sao?” Mặt Dương Tầm Chiêu tối sâm, cùng lắm thì hôm nay không đi làm nữa!
Hàn Nhã Thanh vội vàng đáp: “Không cần, em tin!” Sợ Dương Tầm Chiêu lại tiếp tục bám lấy đề tài này không buông nên cô giành nói trước: “Em thấy hơi đói.”
Dương Tầm Chiêu trợn mắt lườm cô. Anh chỉ cần liếc mắt thôi đã có thể hiểu được người phụ nữ này đang toan tính điều gì.
Sao cô không thử nghĩ xem, nếu anh không muốn bỏ qua thì cô có thể bình yên nằm trên giường thế này không? Dương Tầm Chiêu mặc quần áo rồi đi xuống bưng đồ ăn lên cho cô: “Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, em ăn một chút rồi nghỉ ngơi tiếp đi, có chuyện gì thì để đến chiều rồi hẵng xử lý.”
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy người đàn ông này thật chu đáo, cô gật đầu hài lòng. Bữa sáng hôm nay thanh đạm, mùi vị
rất ngon, cô rất thích.