Ba người đều không nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của ba người trên cầu thang, bầu không khí tương đối yên lặng khiến tiếng bước chân trở nên nặng nề, một tiếng lại một tiếng, khiến người ta hơi hoảng hốt.
Dù gì ba người cũng từng được huấn luyện qua, tốc độ rất nhanh, không lâu sau đã đến tầng năm, phòng phẫu thuật tầng năm cách thang bộ không xa, lúc Hàn Nhã Thành đến ngã rẽ thì thấy chủ nhiệm khoa mang theo hai bác sĩ nữa tiến vào phòng phẫu thuật.
“Thanh Thanh, đừng quá lo lắng.” Đường Lăng thấy mặt Hàn Nhã Thanh nghiêm lại, nhịn không được khuyên một câu.
Nhưng Đường Lăng vừa nói xong trong phòng phẫu thuật liền truyền ra một tiếng kêu: “Bác sĩ Viên... Bác sĩ Viên cô sao vậy?”
Trong lòng Hàn Nhã Thanh trầm xuống, mắt cũng hơi nheo lại, xem ra vẫn xảy ra chuyện, bọn họ vẫn chậm một bước.
Đường Lăng ngây người, anh thật không nghĩ tới, đối phương dưới mắt anh lại có thể làm ra chuyện này, hơn nữa còn thành công, chỉ không biết tình hình như thế nào.
Ba người nhanh chóng đi đến phòng phẫu thuật.
“Nhanh, nhanh cứu cô ấy, vẫn còn hi vọng.” Giọng nói của chủ nhiệm khoa truyền ra.
“Chủ nhiệm, tình hình này của cô ấy chúng ta căn bản không còn cách nào cả, vẫn nên mời chuyên gia đến đây đi.” Một bác sĩ đi cùng chủ nhiệm khoa lại đưa ra ý kiến ngược lại.
“Chủ nhiệm, bác sĩ Lý nói đúng, tình hình của bác sĩ Viên bây giờ, nếu chúng ta cưỡng ép cứu, chỉ sợ...”
“Tôi cũng biết cần mời chuyên gia, nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp thì đi đâu mời chuyên gia, bệnh viện chúng ta chỉ có giáo sư Lưu ở phương diện này là chuyên gia, nhưng giáo sư Lưu mấy ngày nay đã đi ra nước ngoài học tập, mà tình hình của bác sĩ Viên, coi như giáo sư Lưu ở đây cũng chỉ sợ...” Chủ nhiệm khoa tất nhiên đã kiểm tra, biết tình hình bây giờ của Viên Ngữ rất nghiêm trọng.
“Chúng ta bây giờ cũng chỉ giúp được một phần thôi.” Chủ nhiệm khoa thở dài: “Làm sao lại xảy ra chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi mới giúp bác sĩ Viên đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật kiểm tra một chút, cũng không có vấn đề gì lớn, nếu tôi đoán không sai chắc là người khác đánh hôn mê, dựa vào trình độ của bác sĩ Viên cũng không khả năng không nhìn ra tình hình của bệnh nhân, cho nên tôi cảm thấy bác sĩ Viên cố ý, có thể bác sĩ Viên khiến bệnh nhân bất tỉnh.” Trong phòng phẫu thuật, một bác sĩ nhỏ giọng phân tích tình huống.
“Cậu có ý gì? Cậu muốn nói gì?” Lông mày chủ nhiệm khoa nhíu lại, kinh ngạc nhìn vị bác sĩ kia.
“Lúc chúng ta tiến vào, trong phòng phẫu thuật chỉ có bác sĩ Viên và bệnh nhân bị hôn mê, cho nên tôi nghĩ có thể bác sĩ Viên đã tiêm thuốc vào khiến tim xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như vậy.” Vị bác sĩ kia dưới cái nhìn chăm chú của chủ nhiệm khoa cẩn thận nói ra suy đoán của mình.
Hàn Nhã Thanh bên ngoài phòng phẫu thuật nghe được cuộc đối thoại của mấy người kia, mắt hơi trầm xuống, cô đã nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra nhưng không ngờ đối phương vậy mà lại muốn lấy mạng Viên Ngữ.
Hàn Nhã Thanh tin tưởng vào phân tích của vị bác sĩ kia, thuốc khả năng cao là do Viên Ngữ tự mình tiêm vào, nhưng Hàn Nhã Thanh biết Viên Ngữ chắc chắn không tự sát, Viên Ngữ bị người khác ép phải làm vậy.
Người đứng sau kia thực sự rất lợi hại.
Đường Lăng nghe cũng hiểu được vấn đề, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Trác Thanh.
Đường Lăng biết Trác Thanh thích Viên Ngữ, nếu Viên Ngữ xảy ra chuyện thật, anh cũng không biết ăn nói thế nào với Trác Thanh.
“...” Bên kia điện thoại trầm mặc, sau đó liền truyền đến âm thanh run rẩy của Trác Thanh: “Cô ấy thế nào?”
“Tiêm thuốc khiến tim xảy ra vấn đề, cậu là bác sĩ, tranh thủ thời gian đến đây đi, tôi nhớ về vấn đề tim mạch Hiểu Lam là chuyên gia, cậu đưa Hiểu Lam đến luôn đi.” Tuy đang trong tình huống khẩn cấp nhưng Đường Lăng vẫn sắp xếp cẩn thận mọi chuyện.
Đường Lăng thận chí còn nghĩ đến chuyện dẫn Hiểu Lam theo, nếu Hiểu Lam đến có lẽ còn hi vọng, Đường Lăng hết sức bội phục chuyên môn của Hiểu Lam.
Bên kia Trác Thanh không nói gì vội cúp điện thoại, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất xông ra cửa, chạy đến văn phòng Trác Hiểu Lam.
Đúng lúc Trác Hiểu Lam không cần phẫu thuật, đang ở văn phòng.
“Theo em đi.” Trác Thanh đi đến cầm tay kéo tay Trác Hiểu Lam ra ngoài.
“Trác Thanh, em làm gì vậy? Chuyện gì thế?” Trác Hiểu Lam bị loạt hành động này của Trác Thanh dọa cho ngây người.
“Đi bệnh viện số 1 cứu người.” Trác Thanh lúc này chỉ cảm thấy tim như muốn vỡ ra, anh không có tâm trạng giải thích nhiều, anh chỉ muốn đi đến đó nhanh nhất có thể, anh chỉ muốn cứu Viên Ngữ, nhất định phải cứu cô.
“Trác Thanh, cứu ai? Em muốn đi đâu?” Trác Hiểu Lam bị Trác Thanh kéo xuống dưới lầu, Trác Hiểu Lam thấy Trác Thanh còn muốn kéo mình ra ngoài: “Sao không đưa người đến bệnh viện của chúng ta? Thiết bị và y bác sĩ của bệnh viện chúng ta tân tiến nhất.”
“Không kịp.” Trác Thanh cảm thấy hô hấp của mình ngày càng trở nên nặng nề, anh biết đưa Viên Ngữ đến bệnh viện bên mình sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ anh không biết tình hình của cô như thế nào, không biết có thể di chuyển được hay không.
Nếu muốn đưa Viên Ngữ sang bệnh viện của họ phải được bác sĩ bên kia đồng ý, bác sĩ đồng ý mới có thể sắp xếp xe cấp cứu, muốn sắp xếp xong những chuyện này chắc chắn rất tốn thời gian.
Tim Viên Ngữ bây giờ xảy ra vấn đề, càng trì hoãn lâu càng không tốt.
Cho nên anh dẫnTrác Hiểu Lam đi cùng là tốt nhất.
“Trác Thanh, đây là lần đầu tiên chị thấy em gấp như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muốn cứu người nào?” Sau khi Trác Hiểu Lam bị Trác Thanh kéo lên xe, nhịn không được mà hỏi một câu.
Lúc này sắc mặt Trác Thanh đã âm trầm đến mức đáng sợ, anh không trả lời mà lập tức khởi động xe, sau đó lập tức điều khiển xe di chuyển, tốc độ nhanh đến mức chút nữa khiến Trác Hiểu Lam cắm đầu về phía trước.
“Trác Thanh, em làm gì vậy? Quá nhanh rồi.” Trác Hiểu Lam hoảng hốt, cô ta cũng thường đi với vận tốc nhanh nên cô ta không phải sợ Trác Thanh đi quá nhanh, tốc độ này cô ta đã từng đi.
Nhưng bây giờ đang ở trong thành phố, khắp nơi đều là xe, đâu đâu cũng là người, Trác Thanh đi với tốc độ này rất dễ xảy ra chuyện.
Nhưng Trác Thanh căn bản không để ý đến cô ta, ngược lại còn lần nữa đi nhanh hơn, bây giờ anh không quản được nhiều như vậy, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đến cứu Viên Ngữ.