Trên đường gặp nhiều đèn giao thông nhưng Trác Thanh cũng không để ý, mặc kệ là đèn xanh hay đèn đỏ anh cũng đều lao thẳng về phía trước, thậm chí còn không giảm tốc độ, nếu phía trước có xe thì Trác Thanh cũng dùng mọi cách để vượt qua.
Cũng may bây giờ không phải là giờ cao điểm, lượng xe đi lại không quá nhiều, nhưng tốc độ này của Trác Thanh đã thu hút sự chú ý của cảnh sát giao thông.
Nhưng Trác Thanh vẫn không chút quan tâm, vẫn đi nhanh như cũ.
Đoạn đường đi hết nửa tiếng, Trác Thanh chỉ dùng mười phút đã đến nơi.
“Nhanh vậy sao?” Lúc Đường Lăng thấy Trác Thanh đã rất ngạc nhiên, nhưng tình hình bây giờ rất gấp, Đường Lăng cũng không nhiều lời: “Tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ hai người có thể trực tiếp vào phòng phẫu thuật.”
Trước giờ Đường Lăng làm việc đều rất cẩn thận, sau khi gọi điện cho Trác Thanh, Đường Lăng đã nói chủ nhiệm khoa sắp xếp tất cả mọi thứ trong phòng phẫu thuật.
“Đây là cô cả Trác và cậu hai Trác sao? Thật tốt quá, thật sự tốt quá, cô cả Trác ở phương diện này là chuyên gia, có cô cả Trác bác sĩ Viên có thể...” Chủ nhiệm khoa thấy Trác Hiểu Lam và Trác Thanh thì kích động đến độ khoa tay múa chân.
“Người đâu?” Trác Thanh ngắt lời chủ nhiệm khoa, bây giờ anh không muốn nghe mấy lời nói nhảm này, anh chỉ muốn tranh thủ thời gian cứu người.”
“Ở trong phòng phẫu thuật, chúng tôi đã chuẩn bị xong, mời hai người.” Chủ nhiệm khoa mở cửa phòng phẫu thuật, đưa Trác Hiểu Lam và Trác Thanh vào.
Trác Thanh không do dự bước vào phòng phẫu thuật, Trác Hiểu Lam cũng đuổi theo, khi Trác Hiểu Lam thấy Dương Tầm Chiêu đứng trước phòng phẫu thuật thì mắt hơi thay đổi, nhanh chóng nhìn Dương Tầm Chiêu một chút, nhưng có lẽ do tình huống quá mức khẩn cấp nên Trác Hiểu Lam không nói chuyện với Dương Tầm Chiêu mà trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, ba người bị chặn lại bên ngoài.
“Anh sẽ đi điều tra lại những bệnh nhân hôm qua Viên Ngữ khám, xem có phát hiện gì không.” Đường Lăng biết tình hình của Viên Ngữ hiện giờ rất nghiêm trọng, cho nên anh biết thời gian phẫu thuật sẽ không ngắn, anh cũng không thể đứng đây chờ được.
“Bệnh nhân lúc nãy được Viên Ngữ mang vào phòng phẫu thuật tỉnh rồi sao?” Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn về phía Đường Lăng hỏi.
“Vừa tỉnh, em đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra, chuyện này em hiểu rõ nhất, để Tầm Chiêu đi cùng em, đề phòng lại xảy ra chuyện.” Đường Lăng phân công, ai cũng làm việc mà bản thân hiểu nhất.
Vì mới xảy ra chuyện của Viên Ngữ nên Đường Lăng sợ rằng sẽ có chuyện khác xảy ra.
“Được.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng gật đầu, Hàn Nhã Thanh biết người bệnh kia chắc cũng không biết gì, có khả năng không thu được quá nhiều thông tin hữu ích, nhưng vẫn có chút chuyện cần hỏi lại cho chắc.
“Em mới nói trong văn phòng Viên Ngữ chắc sẽ để lại dấu vết gì đó, em hỏi bệnh nhân kia xong thì qua xem thử một chút xem sao, nhưng đối phương có thể ép Viên Ngữ tự sát thì chắc chắn có thể giải quyết sạch sẽ hậu quả, anh cảm thấy bây giờ đi cũng chưa có phát hiện gì.” Đường Lăng nghĩ đến khả năng Hàn Nhã Thanh đưa ra ban nãy, lúc đầu anh vẫn ôm hi vọng lớn, nhưng bây giờ Viên Ngữ xảy ra chuyện như vậy, Đường Lăng cảm thấy không có khả năng tìm được gì ở văn phòng Viên Ngữ.
Nhưng dù là như vậy cũng phải đi tìm thử, biết đâu lại tìm được thứ gì đó.
“Em biết rồi, lát nữa em sẽ qua.” Hàn Nhã Thanh cũng nghĩ như vậy, cho nên cô mới không vội vàng đến văn phòng của Viên Ngữ.
Hàn Nhã Thanh đẩy cửa vào phòng bệnh, bệnh nhân mới tỉnh lại đang ngồi trên ghế, trên mặt đầy lo lắng, lúc nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi vào, cô ta nhanh chóng đứng lên: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Các người định làm gì tôi? Các người muốn làm gì? Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát bắt mấy người.”
“Cô đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô cả, vị bác sĩ lúc nãy khám cho cô xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, hiện đang được cấp cứu, nhưng cô không có vấn đề gì.” Hàn Nhã Thanh nhìn bệnh nhân kia cười nói, cô nói chuyện rất nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác áp lực.
“Cô ấy có chuyện? Cô ấy bị sao vậy?” Bệnh nhân kia ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Tiêm thuốc khiến tim có vấn đề, tình hình rất nguy kịch, lúc ấy chỉ có hai người các cô ở trong phòng phẫu thuật...” Trên mặt Hàn Nhã Thanh vẫn nở nụ cười, chỉ là trong lời nói hơi ám chỉ.
“Cô nói bậy bạ gì vậy, tôi cũng không biết gì cả, là cô ấy đánh tôi ngất xỉu, tôi đến khám bệnh, mới vào phòng khám đã bị cô ấy đánh ngất đi, sau đó tôi cũng không biết gì nữa, tôi cũng không làm gì cả, các người không thể đổ oan cho tôi.” Bệnh nhân này không ngốc, hiểu rõ ý của Hàn Nhã Thanh, phẫn nộ nhìn cô.
“Nhưng lúc đó trong phòng phẫu thuật chỉ có hai người, nếu không phải cô làm gì thì chẳng lẽ cô ấy muốn tự sát?” Nụ cười trên mặt Hàn Nhã Thanh đã biến mất, giọng nói cũng lạnh đi.
Mặc dù ban nãy bác sĩ nói Viên Ngữ có khả năng tự mình tiêm thuốc, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của bác sĩ.
Nhưng vẫn có khả năng khác.
Ví dụ như tại sao Viên Ngữ lại đánh ngất bệnh nhân này, người kia đã liên hệ với Viên Ngữ như thế nào, uy hiếp cô như thế nào, có phải do bệnh nhân này truyền tin hay không?
Chỉ cần một chút khả nghi cũng không thể bỏ quả.
“Đó không phải chuyện của tôi, cái gì tôi cũng không biết, tôi chỉ đến khám bệnh, tôi không làm gì cả.” Bệnh nhân kia nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy thì luống cuống: “Mấy người không thể đổ oan cho tôi, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.”
“Được thôi, báo cảnh sát đi.” Hàn Nhã Thanh đưa điện thoại trên tay mình cho cô ta.
Bệnh nhân kia ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại gọi 113.
Hàn Nhã Thanh thấy hành động của cô ta, chớp chớp mắt nói: “Cô đã gặp người nào trước khi vào phòng khám của bác sĩ Viên cảnh sát cũng có thể tra được.”
Câu nói này của Hàn Nhã Thanh chính là muốn thử cô ta, Hàn Nhã Thanh muốn xem cô ta sẽ có phản ứng như thế nào.
Động tác gọi điện thoại của bệnh nhân này dừng lại, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cô ta dường như sợ Hàn Nhã Thanh đổi ý nên nhanh chóng tiếp tục gọi điện báo cảnh sát.
Động tác dừng lại của bệnh nhân này rất nhanh, không quá lâu, cũng không quá rõ ràng.