“Không cần báo cảnh sát, cô có thể đi.” Hàn Nhã Thanh thấy động tác của cô ta liền hiểu bệnh nhân này không biết gì, chỉ là một người đen đủi bị Viên Ngữ chọn trúng làm đạo cụ.
Cho nên không phải bệnh nhân này truyền tin cho Viên Ngữ, nếu không không thông qua người bệnh để truyền tin vậy người kia liên lạc với Viên Ngữ bằng cách nào? Ép buộc Viên Ngữ thế nào?
Đường Lăng luôn để người canh chừng bên ngoài văn phòng của Viên Ngữ, năng lực của Đường Lăng rất mạnh, nếu có người muốn lẻn vào văn phòng của Viên Ngữ là không thể.
Từ ngày Đường Lăng cho người ở ngoài canh gác, người kia chắc chắn không có khả năng thần không biết quỷ không hay đưa điện thoại khác cho Viên Ngữ, nhưng hôm qua người đó liên lạc cho Viên Ngữ, cho nên có thể hôm qua người đó đã đưa cho Viên Ngữ một chiếc điện thoại khác, hôm nay chiếc điện thoại đó vẫn còn trong văn phòng của Viên Ngữ.
Nghĩ vậy Hàn Nhã Thanh nhanh chóng xoay ngươi đi ra ngoài.
“Phát hiện ra gì sao?” Dương Tầm Chiêu thấy phản ứng của cô cũng nhanh chóng đi theo.
“Ơ, hai người cứ đi như vậy sao, chuyện này sao lại như thế được, bác sĩ của mấy người đánh tôi ngất xỉu cũng nên cho tôi một lời giải thích rõ ràng chứ?” Bệnh nhiên kia thấy Hàn Nhã Thanh cứ thế đi thì muốn ngăn lại, cô ta vô duyên vô cớ bị đánh ngất, chuyện này cũng không thể cứ thể mà bỏ qua được.
“Cô đi tìm ban lãnh đạo bệnh viện nói chuyện.” Hàn Nhã Thanh không có thời gian để ý đến bệnh nhân này, nhưng phải công nhận cô ta cũng đủ xui xẻo.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đến văn phòng Viên Ngữ, cô cẩn thận tìm trong phòng một lần cũng không phát hiện có gì kì lạ, đương nhiên cũng không thấy cái điện thoại nào.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên dừng lại, mắt đảo qua toàn bộ văn phòng, sau đó đi về phía hồ nước phía trước.
Trong hồ rất sạch, không có gì cả.
Đột nhiên Hàn Nhã Thanh ngồi xuống, trực tiếp rút ống nước thải ra, ống nước thải nối với đường ống nước.
Vì phía trong có rác và nước bẩn nên phần nối ống nước thải và ống nước cực kỳ bẩn, Hàn Nhã Thanh không quan tâm đến chuyện này, định dùng tay thò vào.
“Để anh.” Dương Tầm Chiêu ngồi xuống cạnh Hàn Nhã Thanh, lấy ống nước trong tay cô, sau đó lôi rác còn sót lại bên trong đó ra.
Trong số rác còn lưu lại bên trong, Dương Tầm Chiêu tìm ra vài miếng điện thoại vỡ. Truyện Sắc
Mặc dù Viên Ngữ đập vỡ điện thoại nhưng có một số mảnh vỡ khá lớn, vì đường ống có lưới chặn rác nên những mảnh vỡ lớn đó bị chặn lại.
“Xem ra người kia dùng điện thoại khác để liên hệ với Viên Ngữ.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy mảnh vỡ điện thoại càng chắc chắn với suy đoán của mình: “Không thể không nói người kia rất lợi hại, có thể khiến Viên Ngữ phải tiêu hủy điện thoại.”
“Đáng tiếc không tìm được sim.” Dương Tầm Chiêu cẩn thận tìm nhưng không thấy sim điện thoại, chắc đã bị trôi vào cống thoát nước.
“Anh cho người đi tìm hiểu xem điện thoại này làm bằng gì, do ai sản xuất nhé? Biết đâu có thêm thông tin hữu ích.” Dương Tầm Chiêu cầm mấy mảnh vỡ điện thoại lên, lấy một tờ giấy bọc lại.
“Từng bước của người kia có thể nói là không chê vào đâu được, em cảm thấy chắc chắn đây không phải là nhãn hiệu phổ biến, rất có thể là chế tạo riêng, sợ không dễ tìm được.” Hàn Nhã Thanh ý thức được sự lợi hại của người kia, cho nên cô cảm thấy đối phương không có khả năng để lại sơ hở rõ ràng như vậy.
“Vậy tra những chỗ chế tạo riêng, anh không tin không tìm ra được.” Mắt Dương Tầm Chiêu trầm xuống, giọng cũng lạnh đi, anh không tin người kia có thể giấu được tất cả.
“Chúng ta đến phòng giám sát xem băng ghi hình hôm qua xem, nếu em đoán không sai, điện thoại này chắc chắn là do bệnh nhân nào đó mang vào văn phòng đưa cho Viên Ngữ.” Hàn Nhã Thanh đã tìm thấy điện thoại, đối với điều này càng thêm chắc chắn.
Bây giờ Viên Ngữ đã đập chiếc điện thoại này, vậy cách nhanh nhất chính là tìm ra người đưa chiếc điện thoại này cho Viên Ngữ.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đến phòng giám sát, Đường Lăng đang xem băng ghi hình ngày hôm qua, đúng lúc đến đoạn Viên Ngữ khám cho bệnh nhân.
“Mắt anh cũng muốn rơi ra đến nơi rồi mà vẫn chưa có phát hiện gì mới, em tìm được gì rồi sao?” Đường Lăng thấy Hàn Nhã Thanh đến thì ngồi dậy hoạt động thân thể một chút.
“Hôm qua người kia có đưa cho Viên Ngữ một chiếc điện thoại, người đó dùng chiếc điện thoại này để liên hệ với Viên Ngữ.” Hàn Nhã Thanh đơn giản nói cho Đường Lăng một câu.
“Người kia đưa điện thoại cho Viên Ngữ kiểu gì? Vì sao anh không thấy?” Đường Lăng sửng sốt nhìn Hàn Nhã Thanh, chẳng lẽ người kia có thể đi xuyên tường sao?
“Khả năng lớn nhất là lợi dụng bệnh nhân mang vào.” Hàn Thanh Nhã vừa nói vừa ngồi xuống nhìn màn hình trước mắt, bắt đầu nhìn băng ghi hình.
“Anh đã quan sát hết tất cả bệnh nhân Viên Ngữ khám hôm qua một lần, không có phát hiện gì.” Đường Lăng không phải không tin Hàn Thanh Nhã, mà anh thực sự không thấy gì.
“Anh tua lại băng ghi hình, em nhìn thử xem.” Đường Lăng biết Hàn Nhã Thanh ở phương diện này cực kỳ am hiểu, anh không nhìn ra chưa hẳn Thanh Thanh đã không nhìn ra, cho nên Đường Lăng nhanh chóng tua băng ghi hình lại từ đầu.
Lúc này Hàn Nhã Thanh ngồi trước màn hình, đôi mắt cô nhìn thẳng vào băng ghi hình trước mặt, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tâm lý, cho nên lực chú ý của cô đều đặt trên mặt những bệnh nhân kia, cô luôn chú ý đến vẻ mặt những người đó.
Đúng như Đường Lăng nói, sau khi cô nhìn tất cả biểu hiện của những bệnh nhân đó thì hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Thanh Thanh, em cũng không phát hiện ra chuyện gì sao? Xem ra anh không phải quá vô dụng.” Hôm nay Đường Lăng đã chịu quá nhiều đả kích đến nỗi cũng tự hoài nghi bản thân mình.
“Quay lại một lần nữa, mỗi bệnh nhân đều quay lại một lần.” Hàn Nhã Thanh phân tích người kia thông qua bệnh nhân để đưa điện thoại cho Viên Ngữ, không phát hiện gì cũng không chứng minh được không có vấn đề.
Rất có thể cô không để ý đến chuyện gì đó, có thể cô không chú ý đến chi tiết nào đó, đôi khi một chi tiết nhỏ cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.