Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 241: Chương 241: Anh bắt nạt tôi




Thế là với rượu và thịt nướng, cô và Dương Mỹ Lan vừa ăn vừa ríu rít nói chuyện tiếp, còn Cận Liễm thì vừa ăn vừa nhìn hai người.

Thật ra ai cũng ăn tối cả rồi nên cũng không thấy đói gì mấy, ăn như chơi thôi.

Nhưng lúc tối cả Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan đều không ăn nhiều, bởi cả hai thần giao cách cảm đều muốn đi ăn mừng.

Tô Nhược Hân đã uống nửa ly rượu vang nên mặt ửng đỏ.

Cận Liễm thỉnh thoảng lại nói một đôi câu nên cũng không đến mức tẻ nhạt.

“Mỹ Lan, tụi mình đặt nguyện vọng 1 là Đại học Đồng thành phố B đi, thế thì tụi mình sẽ là bạn chung trường thêm bốn năm nữa đấy.”

“Ừ, tốt nhất là được xếp vào chung một phòng ký túc, thế thì quá tuyệt vời.”

“Sao không đặt nguyện vọng là một trường đại học ở thành phố T?” Cận Liễm bên kia hỏi.

“Tụi tôi muốn học đại học ở thành phố T đấy chứ, nhưng trừ Đại học T ra thì thành phố T không còn trường nào phù hợp cho tôi và Tô Nhược Hân cả nên không thích học ở đây. Thế nên chỉ đành học ở Đại học Đồng của thành phố B, trường này cũng có ngành Y mà Tô Nhược Hân thích.”

Cận Liễm nghe thế, đầu ngón tay gõ lên bàn như gà con đang mổ thóc, rồi anh ta nghiêm mặt nói: “Nếu muốn học ở Đại học T thì đặt nguyện vọng một là Đại học T đi, nguyện vọng hai thì để Đại học Đồng.”

“Cận Liễm, tôi không thích phương thức giới thiệu tuyển thẳng.” Tô Nhược Hân nhìn Cận Liễm, cô kiên quyết không đồng ý việc giới thiệu tuyển thẳng.

“Thật ra thành phố T cũng có một ngôi trường có ngành Y rất chuyên nghiệp.”

“Đại học Nam sao?” Tô Nhược Hân hỏi.

“Ừ, cũng không kém cạnh Đại học Đồng gì mấy đâu, hai người có thể cân nhắc.”

Tô Nhược Hân không ngờ là Cận Liễm sẽ căn cứ vào điểm số của cô mà đề nghị học Đại học Nam, thật ra cô cũng từng nghĩ đến trường này rồi: “Bình thường điểm chuẩn đầu vào ngành Y hàng năm của Đại học Nam đều thấp hơn Đại học Đồng, thế nên tôi cảm thấy với điểm số của mình thì đặt nguyện vọng ở Đại học Đồng mới không lãng phí, chứ đặt ở Đại học Nam thì phí phạm quá.”

Suy cho cùng thì Đại học Đồng có tiếng hơn Đại học Nam nhiều.

“Thật ra học trường nào không quan trọng, quan trọng là kế hoạch cá nhân sau khi tốt nghiệp. Chỉ cần mình học cho tốt chuyên ngành mình đã chọn thì ở đâu mà chẳng thể hiện tài năng được. Tôi nghĩ chắc ba mẹ của Mỹ Lan cũng mong cô ấy học đại học ở thành phố T này.”

“Đúng thế, nhưng Đại học Đồng có tiếng hơn Đại học Nam mà.” Dương Mỹ Lan liếc mắt nhìn Cận Liễm, không ngờ là để khuyên Tô Nhược Hân ở lại thành phố T, anh ta còn lấy cả ba mẹ cô ta ra để làm cớ.

“Ừ, thì tôi đề nghị thế thôi, tương lai và cuộc đời của hai người do chính hai người quyết định mà. Nào, cạn ly, chúc mừng hai người đạt được điểm tốt.”

Cận Liễm nâng ly với Dương Mỹ Lan và Tô Nhược Hân rồi uống.

Uống nhiều rượu, uống rồi lại uống, Tô Nhược Hân hơi say nên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Ngẩng đầu nhìn Dương Mỹ Lan và Cận Liễm, lúc này hai người đã thân quen rồi.

Nhà hàng thịt nướng này trang hoàng khá đẹp, Tô Nhược Hân nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Có điều cô mới đi ra khỏi khúc cua thì người mất thăng bằng, rồi cô được một cánh tay kéo qua, sau đó cả người bị một người khác ôm vào lòng.

“Ai vậy?” Tô Nhược Hân say chuếnh choáng sợ hãi kêu lên, sau đó há hốc miệng: “Hạ Thiên Tường, sao lại là anh?” Đột nhiên có cảm giác là chỗ nào người đàn ông này cũng có mặt được cả.

“Đang giới thiệu người yêu cho Dương Mỹ Lan sao?” Hạ Thiên Tường ôm lấy Tô Nhược Hân và đi, nhưng không phải đi tới phòng của nhóm Tô Nhược Hân mà là đi ra ngoài cửa nhà hàng. Đôi chân dài mới đi mấy bước đã tới ngoài cửa, phóng mắt nhìn ra thì đâu đâu cũng là ánh đèn neon lấp lóe, một đêm mộng ảo.

“Ừ, em thấy Cận Liễm và Mỹ Lan xứng đôi lắm, anh thấy sao?” Tô Nhược Hân gật đầu, nghĩ lại cảnh tượng Dương Mỹ Lan và chuyện trò vui vẻ lúc cô đi ra, cô cảm thấy lần này bà mai này chắc chắn sẽ thành công.

“Thế em không cảm thấy em ở lại đó sẽ trở thành một bóng đèn siêu sáng sao?”

Tô Nhược Hân nghĩ, hình như thế thật: “Đúng thế, vậy giờ em không quay lại đó nữa?”

Được Hạ Thiên Tường ôm ra ngoài và hít vào luồng không khí mới mẻ nên Tô Nhược Hân mới nhận ra là mình đã ra ngoài.

“Em tự quyết đi. Nếu em muốn làm bóng đèn thì đi ra hít thở không khí trong lành rồi vào lại, còn nếu không thì anh dẫn em đến nơi này để gặp một người.” Hạ Thiên Tường nói rồi mở cửa chiếc xe Bugatti ra và đặt Tô Nhược Hân ngồi lên ghế phụ lái.

Ngoài miệng thì nói cho Tô Nhược Hân tự quyết, nhưng thực tế là anh đã quyết thay cô rồi.

Quả thế, Tô Nhược Hân nghe thấy mình ở lại sẽ thành bóng đèn nên vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Được rồi, giao Mỹ Lan cho Cận Liễm vậy, anh dẫn em đi đi, mà đi đâu nhỉ?”

Hạ Thiên Tường búng trán cô: “Nói với em từ lâu rồi mà. Nếu tối nay anh không đến đón em thì em sẽ cho anh leo cây đúng không?”

Tô Nhược Hân nghĩ đi nghĩ lại nhưng không thể nào nhớ ra là cô đồng ý với Hạ Thiên Tường khi nào nữa.

Hạ Thiên Tường nổ máy, thấy Tô Nhược Hân còn đang suy nghĩ bèn nói: “Thiếu điểm một môn thì nhất định phải đi gặp người đã hại em thiếu điểm môn đó.”

“Triệu Giai Linh.” Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng nhớ ra, Hạ Thiên Tường đã nói là sẽ dẫn cô đi gặp Triệu Giai Linh: “Ôi em còn quên hỏi cô ta thi được mấy điểm nữa, để em đi hỏi bạn trong lớp coi có ai biết không.”

“630 điểm.” Hạ Thiên Tường không chờ Tô Nhược Hân đi hỏi mà cười trả lời.

“Anh còn cười à, điểm cô ta cao hơn em đấy.” Tô Nhược Hân nghe thấy Triệu Giai Linh thi được điểm cao như thế thì ánh mắt tối đi. Vì sao người hại người thì được điểm cao, còn người bị hại là cô lại chỉ được 597 điểm chứ?

Bất công quá.

Tuy Hạ Thiên Tường đang lái xe nhưng anh vẫn không nhịn được mà vươn tay véo mặt Tô Nhược Hân, sau đó cười khẽ: “Haha.”

“Anh cười cái gì?” Tô Nhược Hân tức khắc giận dữ: “Này, sao anh véo mặt em?” Tô Nhược Hân xoa gương mặt bị Hạ Thiên Tường véo đau, sau đó giơ tay ra véo lại.

“Nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên anh làm thế, còn em thì sao, em nghiêm túc nghĩ lại xem em véo mặt anh bao nhiêu lần rồi?”

Tô Nhược Hân thấy anh tố cáo thế thì nghĩ lại, hình như Hạ Thiên Tường nói đúng thật, trước nay toàn là cô véo mặt anh, còn anh thì mới bắt nạt cô lần đầu thôi.

Nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Hạ Thiên Tường, tuy đây là lần đầu anh véo mặt em nhưng trước đây môi em bị anh hôn trộm và sưng nhiều lần lắm. Tính ra vẫn là anh bắt nạt em nhiều hơn.”

Hạ Thiên Tường cười khẽ: “Được, vậy tối nay cho em bắt nạt lại.”

“Anh xéo đi.” Tô Nhược Hân đánh lên ngực Hạ Thiên Tường, tuy lúc ra tay trông mạnh lắm, nhưng khi đánh lên lại rất nhẹ nhàng.

Anh đang lái xe mà, cô không thể mạnh tay được, nếu không sẽ ảnh hưởng an toàn khi lái.

Hạ Thiên Tường không hề tránh né, liếc nhìn cô gái đang cười toe toét, Tô Nhược Hân buông bỏ được là tốt rồi.

Trong mắt anh, kì thi THPT Quốc gia cũng chỉ là một kì thi bình thường thôi.

Thứ quyết định số phận của bản thân không phải là một kì thi, mà là sự cố gắng trong mỗi một ngày sau này.

Xe nhanh chóng lái ra khỏi nội thành.

Rồi dừng ở ngoài một dãy nhà ở vùng ngoại ô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.