“Mẹ nuôi, con thi được 597 điểm. Giờ con và Cận Liễm đi ra ngoài ăn mừng đây.” Tô Nhược Hân vui vẻ nói.
“Mau đi đi, con đi với Cận Liễm thì mẹ yên tâm rồi, tối về muộn cũng không sao, cứ đi chơi cho thoải mái.” Tăng Hiểu Khê vừa nghe thấy Tô Nhược Hân nói đi ăn mừng với Cận Liễm thì không chỉ sáng mắt bình thường thôi mà mắt sáng quắc luôn ấy.
Tuy Tô Nhược Hân không đồng ý làm con dâu của bà ta nhưng bà ta vẫn không từ bỏ.
Dù sao chỉ cần Tô Nhược Hân không công khai có người yêu thì bà ta thấy Cận Liễm nhà bà vẫn còn có hi vọng.
Hai người cùng đi ra khỏi cửa kính, nhưng khi mở cửa chiếc Mercedes-Benz Big G, Tô Nhược Hân vẫn không nhịn được mà cảm thán: “Chiếc xe này của anh cao thật đấy.”
“Có bàn đạp mà.”
“Vẫn cao mà, cảm giác cao hơn thân xe khác nhiều lắm.” Tô Nhược Hân nói đến đây thì nghĩ đến chiếc việt dã Hummer mà Hạ Thiên Tường chở bằng máy bay đến khu du lịch thác nước. Cô có cảm giác là thân chiếc Mercedes-Benz Big G này của Cận Liễm còn cao hơn chiếc Hummer kia nữa.
“Ôi bà cô, mai sẽ hạ xuống, thôi cố gắng gượng nốt tối nay nhé.” Cận Liễm cười nổ máy, sau đó lái với tốc độ không nhanh không chậm ra khỏi khu biệt thự Bán Sơn dưới sự dẫn đường của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân thấy khá phấn khích, càng nghĩ càng thấy tương lai tràn trề hi vọng.
Cúi đầu xem điện thoại, bạn bè trong nhóm lớp bùng nổ thông báo rồi.
Ai cũng đang báo điểm.
Thầy Trương chủ nhiệm và thầy cô ở các ban đang thống kế thành tích thi đại học cũng mỗi học sinh.
Sau đó, ai thi tốt thì hi hi ha ha trong nhóm để tăng độ tồn tại, ai thi không tốt thì im lặng như mình chưa từng tồn tại vậy.
Nhưng Tô Nhược Hân cảm thấy lúc này mỗi một người trong lớp đều đang lặng lẽ nhìn tin nhắn trong nhóm lớp giống như cô.
“Ồ, thủ khoa kì thi THPT Quốc gia của trường Trung học Khải Mỹ mình là Chu Cường Vinh, thế Tô Nhược Hân thì sao?”
Tô Nhược Hân thấy tin nhắn bất ngờ xuất hiện này thì đen mặt.
Cô không xếp nhất.
Thậm chí còn không nằm trong top 10.
Khi bị thiếu mất một môn thì cô không thể nào là thủ khoa trong kì thi THPT Quốc gia được.
“Này Lý Phương, Chu Cường Vinh có phải là học sinh lớp mình đâu, cậu nhắc cậu ta trong nhóm chat lớp mình làm gì vậy? Còn nữa, tôi nói cho cậu biết nhé, tuy Tô Nhược Hân không phải là thủ khoa của kì thi đại học năm nay, nhưng cậu ấy vẫn đạt được 597 điểm trên tổng ba môn, cao hơn cả điểm của cậu đấy. Điểm cậu ấy có thấp thì vẫn cao hơn cậu.
Cậu thi bốn môn mà tổng điểm được có 501, chưa chắc đủ điểm sàn của trường top đầu đâu. Người như cậu thì có tư cách gì mà nhắc đến Chu Cường Vinh với Tô Nhược Hân?”
Khi Tô Nhược Hân đang nhìn dòng tin nhắn chướng mắt đó thì Dương Mỹ Lan đùng đùng gửi một tin nhắn thật dài.
Cô xem mà thấy sướng lắm.
Dương Mỹ Lan đúng là người yêu thật sự của cô.
Là chị em siêu tốt.
Tô Nhược Hân nhìn rồi bật cười.
Cận Liễm ngồi lái xe bên cạnh, ban đầu nhìn thấy cô gái này đang rầu rĩ, sau đó lại nhìn thấy nụ cười như trăm hoa rực rỡ, nụ cười đó cực kì xinh đẹp.
Đi đường tầm mười mấy phút là tới nhà hàng thịt nướng mà Dương Mỹ Lan đã chọn.
Cách nhà Dương Mỹ Lan và biệt thư Bán Sơn đều không xa.
Biết có đàn ông nữa nên Dương Mỹ Lan chọn một nhà hàng thịt nướng cao cấp.
Chiếc Mercedes-Benz Big G vừa dừng lại thì Tô Nhược Hân nhìn thấy Dương Mỹ Lan mới xuống taxi.
Nghĩ đến việc ban nãy Dương Mỹ Lan ngồi trong taxi phản bác lại Lý Phương, đúng là thú vị thật.
“Mỹ Lan.” Thấy Dương Mỹ Lan vừa xuống xe là nhìn ngó xung quanh, đó là vì Dương Mỹ Lan không biết cô đang ngồi trên chiếc xe nào, thế nên Tô Nhược Hân vội vàng vẫy tay gọi Dương Mỹ Lan.
Dương Mỹ Lan vừa quay người lại thì thấy Tô Nhược Hân.
Và chiếc Mercedes-Benz Big G bên cạnh Tô Nhược Hân nữa.
Sau đó là thêm người đàn ông lái Mercedes-Benz Big G nữa.
Thoạt trông chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, đẹp trai cao to, trong bóng đêm mờ mờ, đôi mắt đó sáng trưng như hắc diệu thạch vậy. Lúc này, ánh mắt anh không hề lệch đi đâu mà tập trung ánh nhìn lên người Tô Nhược Hân.
Nhìn lần đầu thì dù là dáng vẻ hay khí chất, cộng thêm chiếc Mercedes-Benz Big G mà người đàn ông này lái, mọi chi tiết đều cho cô ta biết là người đàn ông mà Tô Nhược Hân dẫn đến không hề kém cạnh gì Hạ Thiên Tường.
Nhưng nhìn lần hai thì ánh mắt Dương Mỹ Lan tối đi, ánh mắt mà Cận Liễm nhìn Tô Nhược Hân giống y chang ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân.
Đột nhiên trong lòng cô bỗng hơi xót xa và thương cho người đàn ông này.
Giống như đáng thương cho chính mình vậy.
“Mỹ Lan, tớ ở đây này.” Thấy Dương Mỹ Lan đứng bất động, Tô Nhược Hân vội vàng lớn tiếng gọi Dương Mỹ Lan đi qua.
“Tớ đến đây.” Lúc này Tô Nhược Hân mới lấy lại tinh thần và bước nhanh qua chỗ của Tô Nhược Hân và Cận Liễm.
Lúc này Cận Liễm đã đi đến bên cạnh Tô Nhược Hân và đứng đó như người bảo vệ vậy. Nếu cô ta không biết chuyện của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường thì Dương Mỹ Lan sẽ cảm thấy Tô Nhược Hân và Cận Liễm là một cặp rất xứng đôi.
Nhưng cô lại biết mối quan hệ giữa Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.
“Dương Mỹ Lan.” Dương Mỹ Lan giơ tay ra giới thiệu với Cận Liễm. Tuy trong mắt người đàn ông này chỉ có Tô Nhược Hân, nhưng chỉ cần là bạn của Tô Nhược Hân thì cũng là bạn của cô. Người đàn ông đẹp trai ngời ngời này không thành hoàng hậu của cô ta được, nhưng thành bạn của cô ta thì cô ta cũng chấp nhận được.
Cách rất gần nên càng thấy anh ta đẹp trai, đúng là y lời Tô Nhược Hân đã nói, không thua kém gì Hạ Thiên Tường.
Tiếc là người nào cũng chỉ thích Tô Nhược Hân.
Cận Liễm từ từ nhìn về phía Dương Mỹ Lan, ánh mắt cũng dời khỏi người Tô Nhược Hân, sau đó bắt tay Dương Mỹ Lan như cho có rồi thả ra: “Tôi là Cận Liễm.”
“Đi thôi, tớ nôn được ăn thịt nướng lắm rồi đây. Mỹ Lan, đã nói là cậu mời nhé, không được đổi ý đâu đấy.”
“Tôi là đàn ông, nếu để hai cô gái mời thì tôi phải đổi giới tính sao?” Cận Liễm đứng bên cạnh lập tức phản bác, khí chất cũng trở thành một Cận Liễm trẻ tuổi lạc quan mà Tô Nhược Hân đã quen.
“Đúng thế, Cận Liễm anh nói đúng, vậy thì anh mời đi.” Tô Nhược Hân biết đối với Cận Liễm thì tiền ăn một bữa thịt nướng không đáng là bao, anh trả hay Dương Mỹ Lan cũng không sao cả.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải giới thiệu Cận Liễm cho Mỹ Lan, vậy nên dù có thế nào cũng phải để Cận Liễm tỏ vẻ mình là người ga lăng trước mặt Dương Mỹ Lan.
Thế thì mới đánh động tâm hồn thiếu nữ của Dương Mỹ Lan được, mới không phụ lòng tốt của cô.
Cô hết mình vì hạnh phúc của Dương Mỹ Lan.
“Được thôi, để anh giữ thân phận đàn ông nên tôi không tranh với anh, nhưng tôi phải nói trước cho anh biết là tôi và Tô Nhược Hân chỉ ăn đồ đắt tiền thôi, giờ anh hối hận còn kịp đấy.”
“Haha, không hối hận, đây, gọi món đi.” Vào trong nhà hàng rồi vào phòng riêng, Cận Liễm cầm lấy máy chọn món là đưa cho Dương Mỹ Lan để cô ta gọi món tùy thích.
Tô Nhược Hân nhìn Cận Liễm rồi lại nhìn Dương Mỹ Lan, cảm thấy có hi vọng.
Dương Mỹ Lan gọi đồ ăn còn Tô Nhược Hân thì gọi rượu.
Cả cô và Dương Mỹ Lan đều muốn uống rượu vang đỏ, thế là Cận Liễm cũng chọn theo, nhưng trừ rượu vang đỏ ra anh ta còn gọi thêm một chai vang trắng nữa.
Tuy nhà hàng này rất đông khách nhưng tốc độ lên món khá nhanh.
Mới có mấy phút qua đi, Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan còn chưa nói chuyện thành tích của các bạn trong lớp xong thì thịt đã lên bàn rồi.