Sau đó, ánh mắt cô ta nhìn Tô Nhược Hân rõ ràng đang nói “Không phải cô là mẹ kế của thằng bé đấy chứ.”
“Chỉ là rất lâu rồi tôi chưa ở cùng thằng bé thôi.” Tô Nhược Hân tủi thân, cũng không phải con của cô, cô không biết là rất bình thường.
“Vậy càng thiếu trách nhiệm, làm ba mẹ không thể chỉ để ý đến cái vui của mình mà không quan tâm đến con cái, đây là ba mẹ vô trách nhiệm.”
Tô Nhược Hân đang định phản bác thì ở bên kia, Hạ Thiên Tường đang vui sướng chỉ vào một bộ đồ cho trẻ: “Một bộ thế này đi.”
“Vâng, để tôi chọn size.” Nhân viên bán hàng phối hợp chọn size với Hạ Thiên Tường.
Vì thế, một người chọn kiểu dáng, một người chọn size, chỉ tốn hơn mười phút đã mua xong quần áo cho Chúc Hứa...
Mua đến hai xe đẩy, lúc đi thanh toán, Hạ Thiên Tường đặt Chúc Hứa vào lòng Tô Nhược Hân: “Ra ngoài chờ tôi.”
“A a, vâng.”
“Anh nhà đối xử với chị nhà thật tốt, bé con cũng rất xinh đẹp.” Nhân viên thu ngân nhìn thấy Hạ Thiên Tường thì hai mắt thẳng lăm lăm, người đàn ông này đẹp trai quá.
Một buổi chiều này, khóe môi Hạ Thiên Tường cong lên không biết bao nhiêu lần.
Đến lúc này, ngay cả đôi mắt cũng cong lên.
Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa ngồi xuống ghế ở ngoài để nghỉ ngơi, cô không để ý tới Hạ Thiên Tường nữa.
Vừa rồi khi đi trong siêu thị, trái một câu chị nhà anh nhà, phải một câu chị nhà anh nhà, bây giờ cô đã nghe quen rồi.
Lúc đó không phản bác, bây giờ phản bác cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô ôm Chúc Hứa, cũng lấy điện thoại ra chơi.
Dù sao có Hạ Thiên Tường ở đây, không dùng thì uổng phí, cô như này là đang giúp anh làm từ thiện.
Huống hồ, trong hai xe đẩy kia cũng có đồ của anh mà.
Đang chơi điện thoại, Tô Nhược Hân đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hạ Thiên Tường lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị thanh toán, khi anh đưa thẻ đen cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân sợ hãi kêu lên: “Đây là thẻ đen trong truyền thuyết sao?”
“Tính tiền đi.” Hạ Thiên Tường lạnh giọng thúc giục nhân viên thu ngân, đồng thời dịu dàng nhìn thoáng qua phí Tô Nhược Hân.
Dáng vẻ cô ôm trẻ nhỏ rất có hương vị phụ nữ.
Anh đột nhiên nghĩ, nếu đứa bé cô ôm là con của cô và anh, hình ảnh đó càng đẹp biết bao.
Lúc này nhân viên thu ngân mới hoàn hồn, vội vàng quẹt thẻ thay Hạ Thiên Tường, sau đó nhìn anh xách bốn năm bao lớn bao nhỏ đi về phía Tô Nhược Hân, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường xách đồ nên không thể ôm Chúc Hứa được nữa.
Tô Nhược Hân nhìn túi đồ trên tay anh, cuối cùng không nhịn được, cô nói: “Anh mua nhiều đồ như vậy là tính sau này cũng ở lại chung cư à?”
Tính ra thì chung cư kia là nhà của anh.
Nếu anh thật sự muốn ở, hình như cô phản đối cũng vô dụng.
Nhà của ai người đó có quyền.
“Ừ.”
“Này, đó là chung cư của tôi và Chúc Hứa mà.”
“Cũng có phần của tôi.”
“...” Tô Nhược Hân không nói được lời nào, hình như cho tới bây giờ, lần nào Hạ Thiên Tường nghiêm túc nói lý với cô thì cô cũng chưa lần nào nói lại được anh.
Ra khỏi siêu thị, ánh mặt trời rực rỡ, lại có cảm giác năm tháng yên bình.
“Hạ Thiên Tường, chúng ta gọi xe đi.” Anh xách nhiều đồ, cô cảm thấy để một người đường đường là Tổng giám đốc như anh đi xách đồ trên đường cái thật không ra thể thống gì.
Người đàn ông như anh nên ngồi trên ghế chỉ điểm giang sơn mới đúng.
“Không cần, em đi theo tôi, chúng ta về đến nhà ngay đây.”
Hạ Thiên Tường như nghiện rồi, anh ngày càng thích cảm giác được nhìn như một nhà ba người.
Khi đi qua đường Hoàng Đạo, hiện trường tai nạn xe cộ đã không còn nữa.
Điều duy nhất khiến người ta nhớ tới không cách đây không lâu chỗ này từng xảy ra tai nạn xe cộ chính là hàng lưới sắt bị phá hủy kia.
Người được cứu tỉnh đã đi bệnh viện từ lâu.
Tô Nhược Hân đột nhiên nhớ tới một việc: “Hạ Thiên Tường, bộ âu phục của người kia giống hiệu mà anh từng mặc.”
“Ừ.” Hạ Thiên Tường thản nhiên đáp lại chỉ một chữ.
“Còn cùng màu với anh nữa.”
“Ừ.”
“Thật trùng hợp.” Tô Nhược Hân đứng lại nhìn bóng dáng Hạ Thiên Tường, bộ âu phục sẫm màu khiến thân hình anh càng thêm cao ráo, tôn quý vô cùng, chỉ là khi suy nghĩ sâu hơn thì trong đầu lại nghĩ tới điều gì đó.
Cô đang muốn men theo dòng suy nghĩ đó thì Chúc Hứa trong lòng cô tỉnh dậy: “Dì nhỏ, mua xong rồi ạ?”
“Ừ, mua xong rồi, cháu xem, chú Hạ của cháu đang cầm đó.”
“Oa oa, nhiều quá nhiều quá, chú Hạ, lúc sau có mua đồ chơi cho cháu không ạ?” Cậu bé hưng phấn trượt xuống khỏi ngực Tô Nhược Hân, hai chân ngắn chạy đuổi theo Hạ Thiên Tường.
“Không mua.” Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn chiến lợi phẩm buổi chiều nay, đây là lần đầu tiên anh đi siêu thị.
Cũng là lần đầu anh đi siêu thị cùng phụ nữ và trẻ nhỏ, vốn còn nghĩ rất nhàm chán, không ngờ khi nhìn những chiến lợi phẩm này, anh lại cảm thấy cuộc sống vốn nên là như thế.
Cuộc sống của anh trước kia rất đơn điệu.
Chúc Hứa lập tức đứng lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Hạ Thiên Tường: “Chú Hạ là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo.”
Nói xong, cậu bé quay người đi về phía Tô Nhược Hân, dắt tay cô không để ý tới Hạ Thiên Tường nữa.
Tô Nhược Hân nhìn cậu bé nhăn mày, giống như Hạ Thiên Tường thật sự lừa gạt cậu bé, nhưng nhìn lại bóng dáng Hạ Thiên Tường, một người đàn ông như anh, dù Chúc Hứa không phải con ruột của anh, không có quan hệ gì với anh thì anh cũng không cần phải lừa gạt một đứa bé mới đúng.
Tô Nhược Hân không tin Hạ Thiên Tường là người như vậy.
“Hứa Hứa, chú Hạ bắt nạt cháu à?”
Chúc Hứa cứng cổ, đầu tiên là bĩu môi, sau đó nói: “Đêm nay dì nhỏ tắm cho cháu thơm ngào ngạt đi.”
“Ừ.” Tô Nhược Hân đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Tối hôm qua cô muốn tắm rửa cho Chúc Hứa nhưng Chúc Hứa không đồng ý, lúc ấy cô còn cảm khái thằng bé rất tự lập.
“Dì nhỏ tốt nhất.” Thằng nhóc nói xong còn lắc tay Tô Nhược Hân coi như hứa hẹn.
Cậu bé sôi nổi thế này khiến bước chân cũng nhanh hơn.
Vì thế Chúc Hứa nắm tay Tô Nhược Hân nhanh chóng đuổi kịp Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân đang muốn đi chậm lại để đi cùng Hạ Thiên Tường, không ngờ thằng nhóc lại lạnh lùng nói: “Cháu không muốn đi cùng người này.”
Từ “chú Hạ” đến “người này” chỉ trong quá trình từ câu hỏi “Có mua đồ chơi cho cháu không” đến bây giờ.
Hạ Thiên Tường bước đôi chân dài đến trước mặt hai người, anh nói với Chúc Hứa: “Không mua đồ chơi trong siêu thị, nhưng có mua trên mạng rồi, có lẽ khi chúng ta về nhà thì đồ chơi để được gửi đến.”
Khuôn mặt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, khi nói những lời này, vẻ ôn hòa khi đối diện với Chúc Hứa lúc trước đã không còn, thậm chí trong giọng nói còn mang theo sự nghiêm túc.
Khi nói những lời này, cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm đi mấy độ.
Tô Nhược Hân ngây người, hoàn toàn không biết một lớn một nhỏ này đang chơi đùa cái gì.
Nhìn Hạ Thiên Tường, lại nhìn Chúc Hứa, cô lựa chọn không lên tiếng.
Sau đó cô phát hiện Chúc Hứa gạt tay cô ra, chạy đến xách đồ giúp Hạ Thiên Tường: “Chú Hạ, dì nhỏ bắt nạt chú, để chú phải xách hết đồ, Hứa Hứa giúp chú nhé.”
Tô Nhược Hân càng ngây hơn, thằng nhóc này rất ân cần với Hạ Thiên Tường.
“Không cần, cháu còn nhỏ.” Hạ Thiên Tường tránh đi bàn tay của Chúc Hứa, anh từ chối ý muốn giúp mình xách đồ của cậu bé.