Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 136: Chương 136: Đánh là thương mắng là yêu




Chúc Hứa lập tức cau mày, sau đó dè dặt cất lời: “Chú Hạ, buổi tối cháu sẽ tự tắm cho mình.”

Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra: “Hạ Thiên Tường, tại sao không cho tôi tắm cho Hứa Hứa.”

Hạ Thiên Tường đang xách túi lớn túi bé cất lời: “Không được.”

Không có lý do, anh chỉ không thích cô chạm vào nam giới, dù là Chúc Hứa cũng không được.

Tô Nhược Hân phồng má, xông về phía trước như một mũi tên: “Anh không cho phép nên dùng đồ chơi để mua chuộc Hứa Hứa à?”

Nói xong, cô đánh lên người Hạ Thiên Tường một cái.

Hơn nữa còn sử dụng hết tất cả sức lực.

Hạ Thiên Tường đang xách năm cái túi với cơ thể thẳng tắp không chút dao động, anh bước một bước nhỏ đến gần Tô Nhược Hân, nhẹ giọng nói: “Em cũng là một đứa bé.”

Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, nếu Tô Nhược Nhược Hân là một đứa bé thì cô và anh lại chênh lệch tuổi tác nhiều quá rồi: “Ý của tôi là độ tuổi này của em vẫn chưa đến lúc làm mẹ của một đứa bé, không thích hợp tắm cho Chúc Hứa, sau này cứ để chị Chiêm hoặc tôi làm là được.”

“Anh thì thích hợp à? Rõ ràng tôi có thể tắm cho Chúc Hứa, tôi không đồng ý.” Tô Nhược Hân có nghĩ thế nào cũng thấy sự bá đạo này của Hạ Thiên Tường là không đúng, nhưng cụ thế không đúng chỗ nào thì cô nhất thời không nghĩ ra.

Nhưng Hạ Thiên Tường không tiếc dùng việc mua đồ chơi để dụ dỗ Chúc Hứa, cứ có cảm giác là người đàn ông này quyết tâm không để cô tắm cho Chúc Hứa.

Cảm nhận được Tô Nhược Nhược Hân lại đánh lên người mình, Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn xung quanh, đã có người nhìn sang đây rồi.

Anh cũng không ngại cô làm như thế, nhưng dù gì cũng không quen lắm.

Dẫu sao đây cũng là nơi đông người.

Vì thế, Hạ Thiên Tường chuyển hết năm túi sang một tay, sau đó, dành ra một tay ôm Tô Nhược Nhược Hân đến gần mình, đôi môi mỏng kề sát vào tai cô, khàn giọng nói: “Nhược Hân, đánh là thương mắng là yêu, em yêu tôi lắm đúng không?”

Từng câu từng chữ, không nhanh không chậm, lúc nói ra, cả Hạ Thiên Tường cũng cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng nói xong, nhìn thấy Tô Nhược Nhược Hân thoáng chốc sửng sốt và ngơ ngác, anh chợt nghĩ cuộc đời vốn nên như thế này.

Cuộc sống lúc trước của anh quá sai lầm.

Ừm, bị Tô Nhược Nhược Hân vừa đánh vừa mắng như thế, anh cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ.

Liếc mắt đưa tình phải là như thế.

Có điều anh vẫn chưa lĩnh ngộ được một cách tinh tuý liếc mắt đưa tình, cho nên cũng không biết phải làm thế nào.

Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy đầu “ong” lên một tiếng, cả người đều thấy sai sai, cô đứng dựa sát vào người đàn ông, trong khoang mũi đều là mùi hương nam tính trên người anh, dáng vẻ như bị hormone nam tính tràn đầy khắp đầu óc, khiến cô không có cách nào suy nghĩ.

Anh ôm cô như thế, hai người kề sát vào nhau.

Tuy trước đây có lúc còn thân thiết hơn thế này, nhưng đó là trong phòng ngủ vào ban đêm.

Trước giờ Hạ Thiên Tường chưa từng ôm cô như thế trước đám đông.

Nhớ đến việc đang ở chỗ đông người, Tô Nhược Hân thoáng chốc lấy lại tinh thần, cô ngước mắt lên, những người qua đường đều đang nhìn họ không chớp mắt.

“Hạ Thiên Tường, anh giở trò lưu manh hả.” Tô Nhược Hân không chịu được lập tức tránh ra, sau đó vung chân, thật sự đá trúng chân Hạ Thiên Tường.

Quần tây màu tím đậm cứ thế bị dính chưởng.

Đồng thời, cú đấm vẫn không ngừng đánh về phía Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường bình tĩnh đứng yên, mặc cho cô quyền đấm cước đá phát tiết với anh.

Dù sao anh cũng thích Tô Nhược Hân nghịch ngợm với anh như thế, đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân là một con người, có máu thịt.

Tô Nhược Hân đánh đến mức đau tay, nhưng Hạ Thiên Tường lại không có chút phản ứng, cứ đứng trên đường người đến người đi xách năm cái túi như thế, mặc cho cô muốn đánh thế nào thì đánh.

Nhưng cô đánh đến mức thấy mệt.

Cô muốn dừng tay, nhưng cứ thế dừng tay thì rất mất mặt.

Hạ Thiên Tường cũng rất hưởng thụ đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết lúc này Tô Nhược Hân đang rất băn khoăn.

Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.

Anh vốn không muốn để tâm, nhưng sau khi tự động cúp máy, điện thoại lại reo lên lần nữa.

Xem ra nếu anh không nghe máy, người này sẽ không ngừng gọi.

Lúc lấy điện thoại ra xem số điện thoại, Hạ Thiên Tường sa sầm mặt, ngón tay trượt phím nghe máy: “Có chuyện gì sao?”

“Anh tư, con gái là phải dỗ dành, anh có hiểu không? Nếu anh còn không dỗ thì sau này cô ấy sẽ không quan tâm đến anh nữa đâu.”

Hạ Thiên Tường còn chưa hiểu rõ câu nói này thì Tô Nhược Hân khi nãy còn đang không ngừng đánh anh chợt dừng lại, sau đó nhìn anh bằng đôi mắt ửng đỏ, nét mặt đầy vẻ lên án: “Hạ Thiên Tường, anh bắt nạt tôi.”

“…” Anh bắt nạt cô? Rõ ràng là cô đánh anh, anh còn không đánh trả dù là một đầu ngón tay.

Rõ ràng là cô bắt nạt anh, sao lại trở thành anh bắt nạt cô rồi?

Anh bình tĩnh nhìn cô, thấy đôi mắt ửng đỏ của cô, trong lòng anh rất khó chịu.

“Anh tư, cái đồ ngốc này, mau dỗ đi.” Điện thoại gọi đến vang lên một câu, Hạ Thiên Tường mới hoàn hồn.

Đầu tiên, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh mình, mãi đến khi nhìn thấy một chiếc Lamborghini phong cách ở cách đó không xa mới thu hồi tầm mắt, đáp lại một chữ “cút” sau đó cúp điện thoại.

Tiêu Tuấn Vỹ ngồi trên ghế lái của xe sửng sốt, trong tai còn vang vọng chữ “cút” kia, anh ta trêu ai ghẹo ai thế, anh ta chỉ tốt bụng hướng dẫn Hạ Thiên Tường theo đuổi phụ nữ thôi, Hạ Thiên Tường không biết ơn thì thôi, lại còn bảo anh ta cút.

Đúng là quá đáng.

Nghĩ thế, Tiêu Tuấn Vỹ mở cửa đi xuống xe.

Chiều hôm nay nhàm chán đi ra ngoài hóng gió, sau đó nghe nói Hạ Thiên Tường đang đi dạo phố với chị tư, Tiêu Tuấn Vỹ trước giờ chưa từng nhìn thấy chị tư không nhịn được xoay tay lái, chạy đến chỗ của Hạ Thiên Tường.

Không ngờ lại nhìn thấy cảnh khi nãy.

Tiêu Tuấn Vỹ xuống xe cũng không vội đi về phía Hạ Thiên Tường, mà đứng yên trước xe, gửi một video vào nhóm.

Gửi video xong, sau đó lại bổ sung một câu: “Anh tư đẹp trai quá.”

Gửi xong mới sang đường đi về phía Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.

Cuối cùng cũng nhìn thấy chị tư, Tiêu Tuấn Vỹ không dám chớp mắt dù là một cái.

Lúc này, điện thoại của anh ta reo lên.

Có người gọi video, anh ta lập tức nghe máy: “Tống Phi, đừng gây chuyện, tôi đang bận.”

“Mau phát sóng trực tiếp, nhanh.” Tống Phi hai mắt sáng lên ở đầu bên kia điện thoại nhìn khung cảnh trong máy của Tiêu Tuấn Vỹ.

“Cút.” Tiêu Tuấn Vỹ bị Hạ Thiên Tường quát một tiếng “cút” đang không có chỗ trút giận, bây giờ bèn trút giận lên người Tống Phi.

“Thiệp mời tiệc sinh nhật của Sênh Nhi.” Tống Phi cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

Tiêu Tuấn Vỹ khựng lại, sau đó nói: “Đồng ý.” Sau đó, anh ta cứ thế kết nối cuộc gọi video với Tống Phi, tăng tốc đi về phía Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.

Lúc này, Hạ Thiên Tường đã hiểu ra lời nhắc nhở của Tiêu Tuấn Vỹ, nhưng anh thật sự không biết nên dỗ cô thế nào: “Nhược Hân, đừng… đừng phá.”

“Ai phá chứ, Hạ Thiên Tường, anh bắt nạt tôi còn không cho tôi nói à?”

Chúc Hứa ở bên cạnh thấy hai người lớn đánh nhau trên đường thì không khỏi bật khóc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.