Cô gái trông khá tốt.
Còn có sức lực để tức giận, gào lên với anh, thật tốt.
Trong đầu Tô Nhược Hân lúc này đều là từ “bạn bè” mà Hạ Thiên Tường mới vừa nói ra khỏi miệng.
Chỉ là bạn bè, không phải là người yêu. Giờ phút này trong đầu cô tự động hiện ra hai chữ phía sau, không phải là Hạ Thiên Tường nói ra.
Nhưng tuyệt đối là điều anh ám chỉ, ám chỉ bọn họ chỉ là bạn bè mà không phải là người yêu, cô không phải là bạn gái của anh.
Cuối cùng anh vẫn nói ra, còn nói tới mức này, chính là đã thẳng thắn với cô rồi.
Ngực chợt thắt lại, cô lảo đảo lùi về phía sau một bước, nếu không dựa được vào thân cây bên cạnh thì đã suýt ngã rồi.
Sau đó tay cô cầm điện thoại rung lên.
Điên cuồng run lên mà không thể nào kìm chế được.
Một lúc lâu sau, cô mới hít sâu vài lần, cố ổn định lại cảm xúc và cả giọng điệu của mình, sau đó trầm giọng nói: “Ừ, chúng ta là bạn bè.”
Một tiếng này giống nói với Hạ Thiên Tường, lại càng giống nói với bản thân cô hơn.
Lại nhận định anh là bạn của cô sao?
Bên kia lại im lặng, không hề đáp lại.
Mấy giây sau, Tô Nhược Hân nghe được tiếng báo bận trong điện thoại. Hạ Thiên Tường đã cúp máy rồi.
Tiếng báo bận “tút tút tút” không nhanh không chậm vọng vào trong màng tai của cô.
Âm thanh rõ ràng không dễ nghe, nhưng cô cứ ngơ ngác đứng đó nghe, không hề nhúc nhích.
Hạ Thiên Tường cúp điện thoại của cô.
Cô lại không muốn cúp điện thoại của anh.
Giờ phút này, cô đứng dưới tán cây bên đường, trong đầu đều là cảnh tượng người đàn ông ngồi lặng lẽ trong xe phía dưới tầng nhà cô, bảo vệ cô trong đêm qua, đều là bánh bao hấp Hạ Thiên Tường đưa mà cô mới ăn trước đây không lâu.
Tất cả đều mới xảy ra trong vòng hai mươi bốn giờ.
Nếu anh đưa bánh bao hấp cho cô là vì bạn bè, còn có thể miễn cưỡng tin được, bởi vì Dương Mỹ Lan cũng thường mang đồ ăn ngon tới cho cô.
Nhưng anh lặng lẽ canh gác ở dưới tầng nhà cô mấy giờ, điều đó tuyệt đối là vượt quá giới hạn bạn bè.
Nhưng anh đã nhận định từ nay về sau bọn họ là bạn.
Tô Nhược Hân đứng ở đó mất hồn mất vía, trong đầu dần dần trở nên trống rỗng.
Trong tai vang lên một tiếng “Tiểu Hân” của Hạ Thiên Tường vừa rồi.
Mỗi lần anh gọi tên cô đều êm tai như vậy. Mỗi lần nghe được, tim cô đều sẽ điên cuồng đập thình thịch.
Chỉ là sau này cô muốn nghe được một tiếng 'Tiểu Hân' kia nữa, sợ rằng cũng là xa xỉ rồi.
Chị Trương vẫn chưa có tin tức, một tin cũng không có.
Cô vốn định đi hỏi Hạ Thiên Hương, đi hỏi Lục Diễm Chi, tệ nhất cũng có thể đi hỏi bà cụ Hạ.
Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên chùn bước, cảm thấy không ý nghĩa gì nữa.
Nếu anh và cô tách ra không phải vì ngọc mà vì anh sắp đính hôn, kết hôn, còn cô không phải là người yêu lý tưởng nhất của anh thì sao.
Cho dù anh giao cô cho Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy, cũng chỉ hy vọng có người có thể chăm sóc cô, mà không phải là muốn cô và anh môn đăng hộ đối như cô tưởng thì sao?
Đúng vậy, tất cả những chuyện trước đó chỉ là lý giải của bản thân cô mà thôi.
Từ trước tới nay, anh chưa từng nói rõ.
Mà lúc này, xem ra lý giải của cô chỉ là suy đoán buồn cười nhất.
Tô Nhược Hân đứng ngẩn người dưới tàng cây, cô tưởng cô sẽ khóc.
Dù sao, hai ngày nay cô đã khóc rất nhiều lần, mỗi lần đều khóc tới đỏ cả mắt.
Nhưng cô không ngờ, giờ phút này mắt cô ngoại trừ khô khốc vẫn là khô khốc, lại không chảy một giọt nước mắt nào.
Tô Nhược Hân không biết mình đã trở lại phòng khám bệnh thế nào.
Cả một buổi chiều, tâm trạng cô đều ủ rũ.
Đồng nghiệp nói chuyện với cô vài lần, cô đều không nghe thấy.
Mãi đến lúc tan tầm, Tiểu Điền cuối cùng không nhịn được nữa: “Tô Nhược Hân, cô mất hồn mất vía như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tô Nhược Hân mơ mơ màng màng lắc đầu: “Không.”
Sau khi quẹt thẻ tan tầm, cô ra ngoài đúng lúc gặp phải bác sĩ Giang. Bác sĩ Giang nghiêm túc nhìn cô: “Tôi nghe nói bệnh nhân được cô kê uống thuốc bắc hôm qua, hôm nay cố ý qua cảm ơn cô.”
“Ừ.” Tô Nhược Hân lạnh hờ hững đáp một từ, đầu óc dường như không chịu nghe theo sự sai khiến, vẫn không có cách nào suy nghĩ được.
“Tổ tiên của cô Tô ở đâu vậy?” Bác sĩ Giang hỏi tiếp. Chuyện Mạc Tử Đơn coi trọng Tô Nhược Hân trong lúc khám bệnh buổi sáng đã được lặng lẽ truyền khắp phòng khám bệnh.
Tất cả đang suy đoán Tô Nhược Hân là con cháu của thế gia của bác sĩ nổi tiếng nào đó.
Nhưng, cũng là một con cháu của bác sĩ nổi tiếng hết sức giấu mình.
“Cái... Cái gì?” Tô Nhược Hân hốt hoảng lại thất thần, bởi vì bác sĩ Giang là đồng nghiệp, hôm qua còn kê một đơn thuốc cho cô, cho nên cô cũng không tiện mặc kệ.
“Tổ tiên của cô Tô là người ở đâu?”
“Thành phố T.” Tô Nhược Hân hít sâu một hơi. Tổ tiên của cô chính là ở thành phố T, cô sinh ra và lớn lên ở đây.
“Tổ tiên của cô tên là gì vậy?” Nghe được Tô Nhược Hân trả lời là thành phố T, bác sĩ Giang khẽ nhíu mày. Bác sĩ nổi tiếng nhất ở thành phố T là Mạc Tử Đơn. Đây cũng là nguyên nhân anh ta tới phòng khám bệnh này. Nhưng Tô Nhược Hân có thể khiến cho Mạc Tử Đơn che chở như vậy, tổ tiên của cô tuyệt đối phải càng giỏi hơn Mạc Tử Đơn, nhưng anh ta thật sự không nghĩ ra được ở thành phố T còn có thần y nào giỏi hơn Mạc Tử Đơn.
“Khụ khụ...” Tô Nhược Hân khẽ ho một tiếng. Vấn đề này thật sự quá khó trả lời, cô cũng không thể nói thật là một miếng ngọc chứ?
Cô khẽ cắn môi, hiểu bác sĩ Giang đã biết chuyện xảy ra vào buổi sáng khi cô làm nhân viên hướng dẫn bệnh nhân cho Mạc Tử Đơn. Nếu không giấu được sự thật cô biết y thuật, vậy cô dứt khoát không giấu nữa, cho nên khẽ nói: “Thầy tôi là người nổi tiếng, chẳng qua tên của ông cụ không được truyền ra ngoài.”
Ừ, cô thật sự không thể nói miếng ngọc chữ “Vạn” kia khắp nơi, đó là bí mật chỉ thuộc về Hạ Thiên Tường.
Cũng xem như là một bí mật trong quá khứ trước đây của cô.
Không thể nói, tuyệt đối không thể nói.
“Hóa ra là vậy. Chẳng trách tôi nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được bác sĩ nổi tiếng nào họ Tô. Hóa ra cô Tô được bác sĩ nổi tiếng dạy dỗ. Theo thời gian, tương lai của cô chắc chắn sẽ không thể đo đếm được.”
“Tôi còn nhỏ, vẫn còn rất nhiều chỗ chưa hiểu, trong công việc có chỗ nào sơ suất, bác sĩ Giang nhất định phải nhắc nhở tôi nhiều hơn đấy.” Tô Nhược Hân rất khiêm tốn.
“Cô Tô khách sáo rồi. Sau này cô có gì cần dùng tới tôi, cứ việc phân phó.”
Chỉ kê một vị thuốc đã chữa được bệnh dạ dày của ông cụ hôm qua, điều này mới thật sự là lợi hại.
Anh ta không ngờ hôm qua khi Tô Nhược Hân vừa tới nhận việc, hóa ra là giấu tài.
Nhưng trên đời này, chỉ cần là vàng thì luôn phát sáng.
Chỉ cần cô khám bệnh tốt cho bệnh nhân, sẽ tự động lóe sáng.
Cho dù cô muốn khiêm tốn cũng không được.
“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân gật đầu, đi tới trạm chờ xe bus.
Hôm nay là thứ năm, cô phải đón Chúc Hứa.
Cô lên xe.
Rất đông người.
Vì không có chỗ ngồi trống nên cô chen vào trong đám đông, người lắc lư theo thân xe. Từ khi lên xe, trong đầu cô hiện ra bài đăng mới nhìn thấy vào buổi sáng.
Hạ Thiên Tường sắp đính hôn.
Cô nghĩ chắc chắn không phải là Tô Thanh Hà, mà là Mai Diễm Tinh.
Cô không thích cả hai người.
Nhưng rất rõ ràng, Mai Diễm Tinh càng môn đăng hộ đối với Hạ Thiên Tường hơn Tô Thanh Hà.
Dù sao, Mai Diễm Tinh là chủ nhà ở biệt thư Bán Sơn.
Biệt thư Bán Sơn lại đại biểu cho tất cả.
Chẳng qua, trong bình luận nhắc tới Tô Thanh Hà hoàn toàn bắt đầu vì khi cô ta quen biết Hạ Thiên Tường. Trong lời đồn bên ngoài từ trước đến nay, Tô Thanh Hà đều là vợ chưa cưới của Hạ Thiên Tường. Hơn nữa, Hạ Thiên Tường cũng chưa từng không bác bỏ hay phủ nhận điều này.
Ở trong mắt công chúng, điều này xem như anh ngầm đồng ý.