Cho dù là Tô Thanh Hà hay là Mai Diễm Tinh, đều không liên quan đến cô.
Hạ Thiên Tường không là gì của cô cả.
Anh cưới ai, cô cũng không xen vào.
Trong nhà trẻ quả nhiên chỉ còn lại một mình bạn nhỏ Chúc Hứa.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Vừa nhìn thấy cô, cậu bé bổ nhào đến.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không rời khỏi nhà trẻ ngay, mà đi đến chỗ cô giáo, hỏi vấn đề học phí của Chúc Hứa.
Đã nộp bao lâu và bao nhiêu tiền, cô muốn biết hết những chuyện này.
Chúc Hứa là của cô.
Chứ không phải là của Hạ Thiên Tường.
Học phí anh nộp cho Chúc Hứa, về sau cô sẽ trả lại hết.
Cho dù anh nói anh làm từ thiện, cô cũng phải trả lại cho anh.
Nếu như đã không còn quan hệ thì cứ cắt đứt luôn đi, về sau cũng không còn dây dưa rễ má gì nữa.
Ngay đến cả chị Chiêm, cô cũng không muốn dùng nữa.
“Cô Tô, Chúc Hứa được miễn học phí, không cần nộp bất cứ phí gì cả.” Không ngờ Tô Nhược Hân hỏi xong, cô giáo lại trả lời cô như vậy.
“Được miễn học phí? Các cô đều không thu học phí đám trẻ ở nhà trẻ ư?” Làm gì có nhà trẻ tư nào không thu phí chứ? Không có lợi nhuận thì lấy đâu ra tiền trả lương cho giáo viên? Còn tiền thuê nhà trẻ lớn như vậy nữa, tất cả đều là những khoản chi không nhỏ.
“Không phải, Chúc Hứa thuộc diện công ích, không phải chỉ mình ngài Hạ làm công ích, nhà trẻ chúng tôi cũng làm. Mỗi năm đều sẽ bình chọn ra năm bạn nhỏ được miễn học phí. Chúc Hứa do Viện trưởng chúng tôi đích thân đánh giá, vì cậu bé không ba không mẹ, nên được hẳn ba năm.”
Ba năm, vừa hay Chúc Hứa tốt nghiệp nhà trẻ, lên tiểu học.
“Cô chắc chắn?” Tô Nhược Hân nghe xong, cảm thấy nhất định là do Hạ Thiên Tường sắp xếp, giống như anh đã sớm đoán ra cô muốn trả lại học phí của Chúc Hứa cho anh vậy.
“Chắc chắn, là giáo viên của Chúc Hứa, tôi đương nhiên rõ như lòng bàn tay tình hình của cậu bé.”
“Được rồi, cảm ơn cô.” Tô Nhược Hân đành phải tin.
Nhà trẻ làm vậy chính là nể mặt Hạ Thiên Tường. Cô biết, mình vẫn nợ anh ân huệ này.
Từ nhà trẻ trở lại chung cư, đẩy cửa ra vẫn là hương thơm trong nhà. Chị Chiêm đang xào rau, trên bàn ăn đã bày ba món, một canh.
Thêm một món nữa là có thể bắt đầu ăn rồi.
Tô Nhược Hân đưa Chúc Hứa đi rửa tay trước, sau đó chủ động xới cơm: “Chị Chiêm, lát nữa cùng ăn cơm đi, tôi có chuyện muốn nói với chị.” Cuối cùng cũng nói ra được câu này, Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm.
Có một vài lời, vẫn phải nói ra.
“Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô Tô.” Chị Chiêm quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Tô Nhược Hân giống như viết hai chữ áy náy.
Tô Nhược Hân ngỡ ngàng: “Chị muốn nghỉ việc sao?”
“Đúng vậy, nếu cô Tô đã nhắc đến, tôi cũng không giấu cô nữa.” Nhớ lại sáng nay bà ta còn nói muốn đưa đón Chúc Hứa thay cô, vậy mà đến tối lại nói muốn nghỉ việc, hình như chị Chiêm cũng rất ngại.
“Lương tháng này, đợi ăn xong, tôi kết toán cho chị.”
“Lương tháng này đã phát rồi, bây giờ lại phát cho tôi lần nữa, thì có vẻ hơi quá. Hơn nữa, tôi được cậu chủ Hạ mời đến chứ không phải là cô, cho nên không cần cô trả lương cho tôi.” Chị Chiêm trả lời thành thật trả.
Tô Nhược Hân nghĩ, nếu cô trả tiền trong tay mình cho chị Chiêm, như vậy trước khi chưa nhận được lương thực tập ở phòng khám, toàn bộ chi phí sinh hoạt của cô và Chúc Hứa đều hết sạch rồi.
Thôi bỏ đi, cô cứ ghi nợ trước, sau này trả lại Hạ Thiên Tường vậy.
Ăn cơm, lần này chị Chiêm ngồi bàn ăn cùng.
Nhưng lại giống như bữa tối cuối cùng. Cho dù tay nghề của chị Chiêm không tồi, Tô Nhược Hân vẫn ăn không được ngon.
Chúc Hứa là người đầu tiên ăn xong, lập tức đi chơi đồ hàng.
Trong thế giới của trẻ nhỏ, đồ chơi và khu vui chơi là lớn nhất.
Nhìn thấy Chúc Hứa rời bàn ăn, lúc này chị Chiêm mới lên tiếng: “Cô Tô, quen cô lâu như vậy rồi, có một số lời, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói với cô.”
“Chị nói đi.”
“Tôi không phải là người của cậu chủ Hạ.” Khi nói câu này, giọng bà ta rất nhỏ và thấp.
Nhưng cũng rất chân thành.
Tô Nhược Hân ngạc nhiên, không ngờ chị Chiêm lại thành thật như vậy. Nhưng nói lời này với cô, rõ ràng là cũng muốn để cô biết, có rất nhiều người bên cạnh Hạ Thiên Tường không phải là người của anh, mà là người khác gài vào bên cạnh anh.
Có thể là kẻ thù của anh, hoặc là ba mẹ anh sắp xếp, thậm chí còn có thể là bà cụ Hạ sắp đặt.
Tóm lại, bên cạnh anh mỗi ngày đều có thể là muôn vàn người khác nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
“Cảm ơn chị đã nói với tôi.”
“Cô Tô là người tốt, tôi tin người tốt sẽ được báo đáp!”
Ăn xong bữa tối, chị Chiêm thu dọn sạch sẽ phòng bếp, sau đó nhìn Tô Nhược Hân: “Cô Tô, tôi có thể đi được chưa?”
Không hiểu sao trái tim Tô Nhược Hân hơi nhói: “Sau này chị còn làm việc nội trợ không?”
“Có chứ, vẫn làm.”
“Nếu thời gian không gò bó, có thể làm parttime không?”
“Cô Tô muốn tôi tranh thủ thời gian giúp việc ở nhà khác, buổi tối đón Chúc Hứa, có phải không?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Phải.” Đối với một người dám thừa nhận, mình không phải là người của Hạ Thiên Tường, cô cảm thấy con người chị Chiêm vẫn rất đáng tin.
“Cảm ơn cô Tô tin tưởng tôi như vậy, cô không sợ người gài tôi vào đây thật ra là muốn gây khó dễ cho cô ư?”
“Không sợ.” Với thái độ làm người của chị Chiêm, nhiều nhất cũng chỉ báo cáo một ít tình hình của cô cho người đó mà thôi.
Nhưng bây giờ trên người cô còn chỗ nào có thể thăm dò được chứ? Người đó sắp xếp chị Chiêm vào đây, chắc chắn là vì Hạ Thiên Tường.
Hiện giờ, cô và Hạ Thiên Tường đã không còn quan hệ gì, nên cần gì phải tiếp tục bảo chị Chiêm để mắt đến cô nữa.
Vì thế, chị Chiêm mới chủ động xin nghỉ việc.
“Ha ha, cảm ơn cô Tô đã tin tưởng, nhưng…”
“Có phải Lục Diễm Chi không?” Tô Nhược Hân đột nhiên lên tiếng, hơn nữa còn ngắt lời chị Chiêm, vô cùng bất ngờ. Khi nói, ánh mắt cô sáng rực, nhìn chằm chằm chị Chiêm.
“Cô…” Quả nhiên chị Chiêm kinh ngạc chỉ nói được một chữ, nhưng sau đó lập tức trấn tĩnh lại: “Không… không phải.”
Nhưng vẻ hoảng loạn và lắp bắp này, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.
Chứng tỏ cô đã đoán đúng.
Lục Diễm Chi không thích cô.
Hai ngày gần đây, phát hiện Hạ Thiên Tường không còn nhiệt tình với cô nữa, không còn gặp mặt cô, cho nên không gài chị Chiêm ở bên cạnh nữa, cũng là điều dễ hiểu.
“Không sao, chị không thừa nhận, tôi cũng rõ. Nếu công việc tiếp theo của chị có thể sắp xếp được thời gian, thỉnh thoảng khi tôi cần, có thể thay tôi chăm sóc cho Chúc Hứa, tôi thật sự cảm ơn.”
“Được, cô Tô tin tưởng tôi là tốt rồi.” Chị Chiêm không ngờ, bà ta đã nói mình do người khác cử đến, Tô Nhược Hân vẫn tin tưởng bà ta. Lúc này, giống như gặp được tri âm, tri kỷ vậy.
“Nhưng mà, có thể tôi sẽ không trả cho chị lương cao được. Chỉ thỉnh thoảng đón đưa, một tháng ba triệu được không?” Nhiều hơn thì cô cũng không gánh nổi.
“Như vậy là được rồi. Chỉ cần cô Tô không chê, tôi có thể làm được. Ừm, khi tìm việc, tôi sẽ ưu tiên yêu cầu bên cô Tô để tìm, đổi sang làm việc ở một nhà buổi tối không cần nấu cơm là được.”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Cảm ơn chị.”
Có một vài gia đình mời bảo mẫu là để chăm sóc người già, vì phải đi làm, nên buộc phải thuê người đến hỗ trợ.
Nhưng khi tan làm trở về thì có thể tự chăm sóc.
Cho nên, cũng có thể tìm được công việc không cần nấu cơm tối.