Chị Chiêm rời đi.
Tô Nhược Hân nhìn Chúc Hứa vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng, trong ánh mắt là vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có.
Trên thế giới này, cho dù ai rời bỏ ai thì trái đất vẫn quay, cô vẫn chịu được.
Chỉ là phải vất vả hơn chút mà thôi.
Rõ ràng mọi thứ đều đã được quyết định, nhưng đến lúc sắp đi ngủ, cô lại giống như mê muội, không tự chủ đi đến trước cửa sổ.
Chỉ là tối nay, chỗ đậu xe dưới tầng kia đã không còn chiếc Bugatti màu đen tối qua nữa.
Cô mở điện thoại di động ra, không nhịn được bắt đầu tìm kiếm chủ đề liên quan đến Hạ Thiên Tường.
Tiêu đề 'Cô gái bí ẩn trải qua đêm xuân với cậu Hạ trong phòng tổng thống Kaiwitt' đập vào tầm mắt.
Bên dưới còn kèm theo mấy bức ảnh.
Người đàn ông trong bức ảnh tất nhiên chính là Hạ Thiên Tường, về phần người phụ nữ, là chụp sườn mặt.
Nhìn tựa như Tô Thanh Hà, lại tựa như Mai Diễm Tinh.
Cô đờ đẫn nhìn vào, đến lúc này mới hiểu được vì sao tối nay Hạ Thiên Tường không đến chỗ của cô.
Anh bận.
Rất bận.
Bận trải qua đêm xuân với phụ nữ.
Nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Hạ Thiên Tường, từ nay về sau, trong giấc mơ của cô sẽ không còn anh nữa.
Tỉnh dậy, đẩy anh ra khỏi cánh cửa trái tim, coi như từ trước đến nay cô chưa từng cứu người đàn ông này.
Tô Nhược Hân bận rộn nhiều việc, luôn luôn vây quanh ba nơi.
Chung cư, nhà trẻ, phòng khám bệnh.
Chị Chiêm thật sự làm việc part time ở nhà cô.
Có chị Chiêm thi thoảng mua sắm lượng lớn nguyên liệu nấu ăn giúp cô, cô chỉ dùng một tuần là có thể thích ứng.
Đã bắt đầu kỳ tuyển sinh đại học.
Tô Nhược Hân tính toán.
Với số điểm này của cô nhất định có thể đỗ vào đại học Đồng của thành phố B.
Sau đó, cô phải đi thành phố B rồi.
Như vậy là tốt nhất.
Đến lúc đó có thể trả lại chung cư này cho Hạ Thiên Tường.
Chỉ còn một tháng ngày nghỉ nữa thôi, cô vẫn tạm thời ở lại nơi này, sau khi rời đi thanh toán tiền thuê nhà cho Hạ Thiên Tường là được.
Đều nói kế hoạch không nhanh bằng thay đổi, trước kia cô luôn không xem trọng lời này, bây giờ lại phát hiện, đây chính là chân lý, bắt đầu từ học kỳ hai của cấp ba, quỹ đạo cuộc sống của cô thay đổi từng ngày, nhanh đến mức khiến cho bây giờ nhớ lại, cảm giác giống như mơ một giấc mơ thật dài.
Chỉ là bây giờ, phải tỉnh khỏi giấc mơ này rồi.
Cuối tuần.
Tô Nhược Hân còn đang ngủ, cửa phòng đã vang lên tiếng cốc cốc.
Chúc Hứa lặng lẽ đẩy cửa phòng Tô Nhược Hân ra: “Dì nhỏ, cháu đi mở cửa, dì ngủ tiếp đi.”
Tô Nhược Hân mỉm cười, giả vờ ngủ tiếp, nhưng khi Chúc Hứa đóng cửa phòng cô rồi ra ngoài mở cửa, cô lập tức rời giường.
Người đến, chắc chắn là tìm cô
Cô có giả vờ ngủ cũng không tránh được.
Quả nhiên, mới mặc xong quần áo đã nghe thấy tiếng nói hấp tấp của Tăng Hiểu Khê truyền đến: “Nhược Hân, mẹ nuôi đến đón con về nhà, con về cùng mẹ đi, con dẫn theo Tiểu Hứa ở lại chỗ này cũng không có người nào chăm sóc, mẹ rất không yên tâm.”
“Mẹ nuôi, mẹ xem con và Tiểu Hứa đã cùng sống nửa tháng rồi, con có gầy không? Không hề, con có thể chăm sóc tốt cho mình và Tiểu Hứa.” Tô Nhược Hân nói rồi kéo Chúc Hứa xoay một vòng trước mặt Tăng Hiểu Khê.
“Gầy, gầy rất nhiều, Nhược Hân, con không cần lo lắng, mẹ đã bàn bạc với ba nuôi con xong rồi, thậm chí còn chuẩn bị một gian phòng trẻ em cho Tiểu Hứa, mẹ đảm bảo không kém hơn, chỉ tốt hơn nơi này của con.” Tăng Hiểu Khê hận không thể trực tiếp đóng gói Tô Nhược Hân vác đi, sau đó ngay cả việc mang theo Chúc Hứa cũng chấp nhận rồi.
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Mẹ nuôi, con rất thích cuộc sống bây giờ, cũng rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ, mẹ xem con thế này có phải rất tốt không, sau này con sẽ cố gắng mỗi cuối tuần bớt chút thời gian đi thăm mẹ và ba nuôi, được không?”
“Hic, không được.”
“Mẹ nuôi, chị Cận Dĩnh còn không chịu khó trở về bằng con đâu, mẹ đồng ý đi.” Tô Nhược Hân cầu xin, cô biết rất rõ ràng, nếu Tăng Hiểu Khê không đồng ý thì mỗi ngày đều sẽ đến khuyên cô trở về nhà họ Cận.
Thế là, liên tục van nài.
Tăng Hiểu Khê thở dài một hơi: “Tiểu Dĩnh sắp trở về rồi.” Khi nói đến câu này, trong ánh mắt Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân ngập tràn cảm giác áy náy.
Chỉ là, đúng lúc Tô Nhược Hân nhìn về phía Chúc Hứa đang nghịch ngợm cưỡi ngựa gỗ, bởi vậy cũng không phát hiện ra: “Chúc mừng mẹ nuôi.” Cận Dĩnh sắp trở về rồi, cô lại càng không cần thiết phải đến đó.
“Có gì đáng chúc mừng, mẹ vẫn muốn con về nhà hơn, Nhược Hân, con chính là con gái nuôi mẹ và Hồng Huy nhận trước mặt rất nhiều người, nếu đã nhận rồi, hai ta chính là mẹ con cả đời.”
“Đó là tất nhiên, nếu mẹ nuôi đổi ý, con không để yên cho mẹ đâu.”
“Nhược Hân, mấy ngày nay ông ngoại con và Phong Thắng cứ nhắc đến con mãi, bao giờ con đi chữa bệnh cho Phong Thắng?”
“Cuối tuần sau đi, tự con sẽ qua đó.”
“Chắc rằng ông ta đã đợi không kịp rồi, mấy ngày nay nếu không phải ông ngoại con ngăn cản không cho ông ta tìm con, có lẽ ông ta đã đến tìm con từ lâu rồi. Tối mai có một buổi tụ họp của nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh thành phố T, ông ngoại con và ông Phong đều muốn tham gia, mẹ cũng đi, dứt khoát đưa con đến chữa bệnh cho ông ta vậy, nếu không ông ta cứ nói bây giờ mình ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ mình hoàn toàn mất đi trí nhớ, lo lắng mình ngay cả cháu trai ruột cũng không nhớ ra, ha ha.”
“Được ạ.” Tối mai cũng được, cô có thể giao Chúc Hứa cho Chúc Cương chăm sóc một đêm, cũng coi như để Chúc Hứa và Chúc Cương bồi dưỡng tình cảm cậu cháu.
Nếu không, Chúc Hứa cũng sắp quên mình còn một người cậu rồi.
“Vậy được, tối mai mẹ lái xe đến phòng khám bệnh của con đón con cùng đi.”
“Đừng, con tự đi là được rồi.” Cô cũng không muốn đồng nghiệp trong phòng khám bệnh nhìn thấy xe sang của nhà họ Cận, sau đó bắt đầu suy đoán quá đáng mối quan hệ giữa cô và nhà họ Cận.
Lần trước Mạc Tử Đơn che chở cô đã khiến rất nhiều đồng nghiệp nghi ngờ gia thế của cô rồi.
“Được thôi, đến lúc đó mẹ mang nhà tạo mẫu Trần Minh thường làm cho mẹ lên xe, sau đó trang điểm tạo hình cho con.”
“Mẹ nuôi, con chỉ đi chữa bệnh cho ông Phong thôi.” Tan làm thuận tiện đi qua khám chữa một chút, cô không muốn tạo hình gì đâu.
“Không được không được, con chính là con gái của Tăng Hiểu Khê mẹ, con đại diện cho Tăng Hiểu Khê mẹ, nhất định phải làm.”
Tô Nhược Hân không biết phải nói gì hơn.
Hôm sau.
Giao Chúc Hứa cho Chúc Cương, Tô Nhược Hân vừa tan làm đã vội vàng rời đi.
Mới đi được mười mấy mét đã nhìn thấy Minivan của Tăng Hiểu Khê.
Vừa lên xe, chỉ thấy Trần Minh đã đợi ở bên trong.
Thế là, trong không gian nhỏ hẹp, Tô Nhược Hân trở thành con rối trong tay Trần Minh, mặc cho anh ta sắp xếp.
Lúc xuống xe, cô biết mình đã thay da đổi thịt.
Dưới bàn tay của Trần Minh, cô có cảm giác cô gái xinh xắn trong gương kia không còn là mình nữa rồi.
Sau đó, vừa xuống xe đã thấy Cận Liễm.
“Tô Nhược Hân.” Anh ta ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lập tức tỏa sáng.
Tô Nhược Hân mới nhớ ra cô đã mấy ngày không gặp anh ta rồi.
Chầm chậm đi qua, rất tự nhiên khoác lên cánh tay anh ta: “Anh, nhớ em rồi sao.”
Nhìn dáng vẻ hi hi ha ha của cô, Cận Liễm che giấu đắng chát và lo lắng trong đáy lòng, khàn khà nói ra: “Anh đi công tác, sáng sớm hôm nay mới trở về, Nhược Hân, em buông bỏ rồi sao?”
“Cái gì?” Tô Nhược Hân nhất thời không phản ứng kịp.
Cận Liễm chầm chậm đi vào đại sảnh của Ánh Sao Rực Rỡ, thấp giọng nói: “Anh ta cũng nằm trong danh sách.”