Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 142: Chương 142: Cái ôm quen thuộc




Cô vẫn luôn cho rằng vị giác của Hạ Thiên Tường có vấn đề là do lưỡi.

Nhưng lúc này mới biết, hoàn toàn không phải là vấn đề của lưỡi.

Không thể không nói, cách đầu độc của người này thật sự quá tàn nhẫn.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, để không thu hút sự chú ý và không bị phát hiện, đã âm thầm đầu độc lá lách của Hạ Thiên Tường.

Thế nhưng, liều lượng đầu độc rất nhẹ, không chết, thì cũng sẽ không bị ai phát hiện.

Do đó, đợi tới khi anh mất hết vị giác, đến kiểm tra lại, thì đã không tra ra được gì nữa rồi.

Không thể không nói, người này rất thông minh.

Cũng rất mưu mô.

Nhìn Hạ Thiên Tường vẫn đang ngủ say, cô bỗng hiểu ra, có lẽ trên thế giới này không có mấy ai là anh thật sự tin tưởng.

Người đầu độc anh chắc hẳn cũng từng là người bên cạnh anh, nếu không sẽ không thể nào đầu độc được.

Cho nên, từ trước đến nay anh đều sống theo châm ngôn: nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, chuyện không liên quan đến mình thì tốt nhất không quan tâm.

Tính cách lạnh lùng này của anh chắc chắn đều là những trải nghiệm đúc kết được từ nhỏ đến lớn.

Chẳng hạn như vị giác của anh.

Hóa ra anh sống trên thế giới này, chưa từng có ngày nào là bình yên, chẳng qua cũng chỉ là bước đi một mình trên đống đổ nát của quá khứ mà thôi.

Hóa ra, anh trông có vẻ rất ổn, nhưng lại không bằng quá khứ của cô, ít nhất cô vẫn sống rất khỏe mạnh.

Tô Nhược Hân khẽ cầm tay Hạ Thiên Tường, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng anh.

Đi lên sân thượng, nhìn nhà nhà sáng đèn bên ngoài. Trong màn đêm u tối, đèn lúc này đang vụt tắt từng cái một.

Không còn toàn bộ ánh sáng, chỉ mang đến cho người ta một cảm giác kết thúc tráng lệ.

Lúc này, Tô Nhược Hân lại gọi điện thoại cho Phương Tấn.

“Cô Tô, còn chuyện gì thế?” Phương Tấn nhìn thấy số của Tô Nhược Hân, còn cho rằng cô lại muốn anh ta đưa Hạ Thiên Tường về nhà họ Hạ.

Cho nên khi nhìn thấy cô gọi, anh ta vốn không muốn nghe, nhưng lại cảm thấy nếu Hạ Thiên Tường biết anh ta không nghe điện thoại của Tô Nhược Hân, chỉ sợ…

Cho nên, anh ta lại bất chấp nghe máy.

“Phương Tấn, tôi chuẩn bị gửi cho anh một phương thuốc, bây giờ anh đi bốc ngay cho tôi, sau đó đích thân sắc thuốc rồi mang tới cho tôi.” Thuốc liên quan đến Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân không muốn qua loa, càng không muốn nhờ cậy người không đáng tin làm hộ, không muốn giẫm lên vết xe đổ như cái chết của Chúc Yên.

Chẳng may có người đổi vị thuốc, thì đó chính là hại Hạ Thiên Tường.

Cho nên, nhất định phải là Phương Tấn đích thân giám sát sắc thuốc.

“Ngay bây giờ?” Phương Tấn không tin nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã sắp rạng sáng, anh ta bò dậy, ra khỏi nhà, các tiệm thuốc trên đường đã đóng cửa từ lâu rồi.

Trừ khi đi đến bệnh viện, kê đơn mua thuốc trong tiệm thuốc của bệnh viện.

Nhưng tối muộn như thế này rồi, còn phải giày vò bao nhiêu người nữa.

Việc mình không muốn làm thì cũng đừng mong người khác làm. Bản thân anh ta còn không muốn dậy, thì làm gì có mặt mũi đi làm phiền người khác.

Nhưng không ngờ, Tô Nhược Hân lại dứt khoát khẳng định: “Đúng vậy, ngay bây giờ.”

“Là bệnh nhân rất gấp à?” Phương Tấn biết năng lực chữa bệnh của Tô Nhược Hân, rất đáng tin, nhưng anh ta cảm thấy nếu không gấp, thì đợi trời sáng đi bốc thuốc cũng như nhau mà.

Như vậy, anh ta có thể ngủ ngon, mà người khác cũng thế.

Không phải là bệnh nhân gấp thì ngày mai xử lý không được ư?

Sự nhiệt tình của Tô Nhược Hân chứng minh cô rất lương thiện, nhưng đến lượt anh ta thì lại không còn là lương thiện nữa, mà là giày vò.

“Gấp thì không gấp, nhưng tôi muốn dùng ngay vào sáng sớm mai.” Giống như lời Hạ Thiên Tường nói, đã hai mấy năm rồi, cho nên anh không còn gấp nữa.

Bởi vì gấp gáp cũng không có tác dụng.

Có gấp cũng không chữa được.

Với khả năng của Hạ Thiên Tường, không có chuyện anh không muốn chữa trị căn bệnh này của mình.

Chắc chắn là chữa không được, cho nên mới từ bỏ.

Thế nhưng, lúc này cô đã có phương thuốc, biết được nguồn gốc căn bệnh của anh là từ đâu, cô hận không thể lập tức chữa khỏi bệnh cho anh.

“Vậy được, tôi đi làm ngay đây.” Phương Tấn không muốn lắm, nhưng vẫn ngồi dậy.

Tô Nhược Hân cũng nghe ra, nhưng không vạch trần anh ta, chỉ nói: “Nếu chữa khỏi cho bệnh nhân này, sẽ tăng lương cho anh.”

Lời của cô hoàn toàn chính xác, nếu bệnh của Hạ Thiên Tường được chữa khỏi, nói không chừng anh vui vẻ tăng lương cho mỗi nhân viên trong tập đoàn Hạ thị cũng nên.

Huống hồ, phương thuốc này còn do Phương Tấn đích thân canh chừng sắc thuốc rồi mang đến, tới lúc đó anh ta là người có công lao to lớn nhất.

Cô lại nói mát cho Hạ Thiên Tường thêm mấy câu, Hạ Thiên Tường tăng lương cho Phương Tấn chỉ là chuyện trong vài giây.

“Thật sao?” Giọng điệu của Phương Tấn cuối cùng cũng không còn phản đối nữa, lúc này rất tích cực, hào hứng.

“Thật, tôi bảo đảm.”

“Được, tôi lập tức đi làm, sắc thuốc xong thì mang đến cho cô, tới lúc đó, trời còn chưa sáng mà tôi đã mang thuốc đến thì có làm phiền cô không?”

“Khi trời sáng, anh có thể mang thuốc đến cho tôi là tốt lắm rồi, tôi muốn mười thang thuốc.”

“Mười thang?” Phương Tấn suýt nữa nhảy dựng lên: “Vậy tôi dùng cách sắc thuốc đó, sắc cùng một lúc tất cả mười thang thuốc, sau đó đóng gói chúng vào túi nhựa có được không?”

“Không được, phải sắc từng thang một.”

“Được.” Phương Tấn xị mặt, xem ra tối nay anh ta khỏi đi ngủ luôn rồi.

“Phương Tấn, nhớ đích thân lấy thuốc, sau đó khi sắc thuốc cũng phải canh chừng cẩn thận, nếu không sẽ xảy ra sơ suất, anh hiểu chưa?”

“Tôi biết rồi.” Phương Tấn nhíu mày, mặc quần áo. Nếu không phải biết Hạ Thiên Tường đối xử với Tô Nhược Hân đúng kiểm nắm trong tay thì sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan, anh ta thật sự không muốn để ý đến cô.

Sắc có thang thuốc thôi mà yêu cầu nhiều như vậy, thật sự coi anh ta là chân sai vặt đấy à?

Ở tập đoàn Hạ thị, ngoài Hạ Thiên Tường, không ai dám sai khiến anh ta như vậy.

“Cảm ơn anh.” Tô Nhược Hân cúp máy, rất vui mừng.

Cũng có thể nói là phấn khích.

Cuối cùng, cô cũng sắp chữa khỏi bệnh vị giác cho Hạ Thiên Tường rồi.

Giao phương thuốc cho Phương Tấn, bao gồm: 20 gam bạch đậu khấu, 10 gam đậu cô ve, 30 gam sa nhân, 5 gam bạch truật…

Gửi xong, lúc này cô mới thả lỏng.

Giờ này, cô không còn chút cảm giác buồn ngủ nào cả.

Dứt khoát lấy sách giáo khoa ra bắt đầu ôn bài.

Có thể học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu, cũng tốt hơn nhiều so với không học.

Dù sao, cũng không thể lãng phí thời gian được.

Tô Nhược Hân ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc đọc sách.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến không giờ.

Một giờ.

Hai giờ.

Hơn hai giờ, Tô Nhược Hân nghiêng người lên ghế sofa ngủ thiếp đi…

Ánh đèn trong phòng khách vẫn sáng chói, cô cứ như vậy mà ngủ.

Về sau bật hết đèn là vì mắt cô không tốt.

Từ khi dì nhỏ kết hôn, cô trở về nhà họ Tô, đèn trong phòng cô trước nay đều rất tối.

Trước giờ, Trần Ngọc Thúy chưa từng đổi cho cô chiếc đèn chân không sáng hơn một chút.

Thế cho nên, mắt cô luôn rất sợ tối.

Vì thế, chỉ cần là lúc học, cô sẽ bật tất cả các đèn, không làm hại đến mắt.

Một tấm thảm nhẹ nhàng phủ lên người cô, sau đó cả người cô rúc vào trong một cái ôm vô cùng quen thuộc. Khi được đặt lên giường, Tô Nhược Hân cuộn mình thành tư thế vô cùng thoải mái, sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.

Hạ Thiên Tường tắt đèn, yên lặng ngắm nhìn cô gái ngủ trên giường trong bóng đêm của căn phòng.

Phương Tấn nói, cô bảo anh ta đi bốc mười thang thuốc, sau đó sắc và mang đến vào sáng sớm mai.

Cũng không biết phương thuốc của cô là bốc cho ai.

Vừa nghĩ đến Tô Nhược Hân đang lo lắng cho một người anh không biết, không khỏi sa sầm mặt mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.