Anh đã nghĩ tới việc bảo Phương Tấn đừng đi sắc thuốc nữa, cũng không cần để ý, nhưng vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân, cuối cùng anh vẫn nhịn xuống.
Khép mắt lại ngủ.
Màn đêm dịu dàng.
Trời sáng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tô Nhược Hân kích động ngồi bật dậy.
Xoay đầu lại nhìn ra trước cửa sổ, trời đã sáng trưng.
Phương Tấn chậm quá.
Theo tính toán của cô, nếu mấy thang thuốc cùng sắc một lúc, trời rạng sáng là đã đến rồi.
Cô nhảy xuống giường, muốn đi ra cửa, ngó lơ cái hố lõm xuống cạnh giường.
Đi vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà vẫn còn quyển sách giáo khoa mình ôn tối qua, cô chợt nhận ra nơi mình vừa tỉnh lại có gì đó không đúng lắm.
Tối qua chắc hẳn là cô đọc sách, đọc đến nỗi ngủ luôn.
Vì thế, lúc này cô nên ở trên sofa mới đúng chứ.
Quay đầu lại nhìn phòng của Hạ Thiên Tường, nhẹ nhàng khép cửa lại, chắc là anh vẫn đang ngủ.
Cũng đúng, anh uống rượu, đang ngủ cũng là bình thường.
Cho nên, chắc là không liên quan đến anh, chắc chắn là cô ngủ quên, mơ mơ màng màng trở về giường trong phòng mình ngủ.
Cửa mở ra, bên ngoài có hai người.
Một người là chị Chiêm, người còn lại là Phương Tấn.
Chị Chiêm xách nguyên liệu nấu ăn trong tay.
Trong tay Phương Tấn xách một túi đựng đầy thuốc.
“Cô Tô, thuốc đã sắc xong rồi, tổng cộng có mười thang, mỗi ngày hai thang, dùng đủ cho mười ngày.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.” Tô Nhược Hân nhận lấy, sau đó chị Chiêm cũng đi vào.
Nhận xong thuốc, Tô Nhược Hân chuẩn bị đóng cửa lại.
Thấy cửa sắp đóng, Phương Tấn hơi phiền muộn: “Cô Tô, thuốc này cô sắc cho ai thế? Có cần tôi mang đi giúp cô không?” Giục anh sáng ngày ra phải mang thuốc đến, chắc chắn là phải uống vào buổi sáng, cho nên Phương Tấn cũng giống như Hạ Thiên Tường, tò mò Tô Nhược Hân bốc thuốc này cho ai, mà lại dám phiền anh ta phải đích thân giám sát…
Tốt nhất đừng để anh ta biết người này là ai, nếu không người đó xong đời với anh ta.
“Không cần đâu, tôi đưa cho anh ấy là được rồi.”
“Ồ, thế… thế thì tốt.” Trong lòng có một bụng cơn tức, nhưng đối diện với gương mặt khẽ cười của Tô Nhược Hân, lại nhớ đến vẻ mặt trước nay chưa từng cười của Hạ Thiên Tường trước mặt mình, cuối cùng, Phương Tấn lại không dám nói gì…
Đành phải không bằng lòng rời đi.
Thế nhưng, anh ta mới đi được một bước, nghe thấy Tô Nhược Hân nói: “Khoan đã.”
“Cô Tô vẫn còn chuyện gì thế?” Cả đêm không ngủ nên lúc này Phương Tấn hận không thể chém chết Tô Nhược Hân.
Anh ta dựa vào cái gì mà phải làm mai thay cho người khác chứ?
“Bên cạnh cổng tiểu khu có một siêu thị nhỏ, anh mua giúp tôi mấy viên kẹo.”
“Ồ.”
“Mua thêm ít đồ ăn vặt cay.”
“Còn gì nữa không?” Nghe thấy Tô Nhược Hân nói giống như vẫn còn thứ khác, Phương Tấn thật sự sắp mất kiên nhẫn rồi.
“Anh xem đi mua đi, dù sao chỉ cần mang về đồ ăn có tính kích thích là được, nếu có sầu riêng thì là tốt nhất.” Tô Nhược Hân cảm thấy sầu riêng là loại quả con gái thích ăn nhất, nhưng đàn ông lại rất ghét thứ quả này.
Ngày trước ở nhà họ Tô, Trần Ngọc Thúy, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như rất thích ăn sầu riêng, còn Tô Cảnh Đình và Tô Chí Khiêm thì trước nay không ăn.
Cô cũng thích ăn, nhưng từ xưa tới giờ đều không có phần của cô. Cô thật sự chưa từng ăn sầu riêng.
“Được.” Phương Tấn trả lời, sau đó quay người rời đi.
Không muốn nghe Tô Nhược Hân dặn dò thêm nữa.
Cho dù Tô Nhược Hân muốn anh ta mua thêm thứ gì, anh ta cũng mặc kệ.
Anh ta không bằng lòng, cũng không giải thích.
Phương Tấn đi rồi, Tô Nhược Hân đi theo chị Chiêm vào phòng bếp.
Nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, đầy đủ gà, vịt, cá, thịt.
“Thím Chiêm, bữa sáng nay nấu thanh đạm một chút, cháo trắng là được rồi. Cá hoa cúc thì đừng chiên, hôm nay không ăn cá, đồ ăn lạnh, ngấy cũng không được ăn…”
“Được… được rồi.”
“Gần đây chỉ cần cậu Hạ ở nhà, không được nấu mấy món lạnh và ngấy.”
Chị Chiêm liếc nhìn túi thuốc Tô Nhược Hân xách trong tay: “Đây là thuốc đông y chuẩn bị cho cậu Hạ ư? Cậu ấy có bệnh gì à?”
Một tiếng “xì” vang lên, Tô Nhược Hân bật cười.
Hạ Thiên Tường có bệnh, câu này nghe thật buồn cười.
Nhưng mà, nói cũng không sai, Hạ Thiên Tường thật sự có bệnh.
Chỉ có điều, người thường không thể nhìn ra bệnh của anh.
Nếu chỉ nhìn người, cô cũng không nhìn ra.
Nếu không phải phát hiện anh ăn gì cũng không ngon, không có cảm giác, cô thật sự không biết anh có bệnh.
Cô cười, khiến chị Chiêm ngơ ngác: “Cô Tô, tôi nói sai gì ư?”
“Không… không sai, cậu Hạ có bệnh, thím nói đúng.” Tô Nhược Hân nói xong, đặt túi thuốc vào tủ lạnh hai cánh, sau đó quay người đi ra khỏi phòng bếp.
Có chị Chiêm ở đây, cô vẫn nên ôn bài thì hơn.
Tranh thủ từng giây từng phút có thể học được một lúc thì một lúc, cô còn phải thi khoa bác sĩ của đại học T.
Chị Chiêm nhìn bóng lưng rời đi của Tô Nhược Hân, lẩm bẩm: “Cậu Hạ có bệnh? Cậu Hạ thật sự có bệnh ư? Chuyện này sao có thể chứ?”
Nghĩ vậy, bà ta vừa nhặt rau, vừa cầm điện thoại lên gọi.
Tô Nhược Hân đang ôn bài.
Khi cúi đầu đọc sách, trong đầu chợt xẹt qua hai người đàn ông một lớn, một nhỏ cô lén nhìn thấy ban nãy.
Tư thế ngủ của Hạ Thiên Tường trước nay đều giống như đang xếp hàng trong quân đội. Cho dù là ngủ say, anh cũng duỗi thẳng người, nằm ngay ngắn ở đó, vô cùng cao ngạo. Ch