Vừa đụng xong, cậu bé lập tức quay tay lái, lại đụng thêm lần nữa.
Đợi đến khi Triệu Giai Linh phản ứng lại thì đã không kịp.
Người và xe bị đụng xoay tròn tại chỗ giống như con quay.
“Còn nói dì tôi nữa, tôi đụng chết cô.” Cậu bé bày ra dáng vẻ che chở. Dựa vào việc Triệu Giai Linh dám nói Tô Nhược Hân, cậu bé không hề có ý định tha cho cô ta.
Chúc Hứa cũng không ăn chay.
Cậu bé không sợ Triệu Giai Linh, kỹ thuật lái xe của cô ta còn không bằng mình.
Hồi lâu sau, Triệu Giai Linh mới giữ vững xe, sau đó tức giận nói: “Lý Lan, cậu giỏi hơn tôi, cậu lên.”
Không ngờ, Lý Lan lại không đổi chỗ cho Triệu Giai Linh. Cũng không biết cô ta thấp giọng, nói câu gì đó với Triệu Giai Linh, chỉ thấy Triệu Giai Linh lườm Chúc Hứa, không hùng hùng hổ hổ nữa.
Thế nhưng, ngay sau đó, lại lái xe đụng vào xe Chúc Hứa.
Triệu Giai Linh và Lý Lan đến công viên này, chắc chắn không phải để chơi, mà là để tìm Tô Nhược Hân gây sự.
Họ muốn trả thù Tô Nhược Hân.
Sau đó, không ngờ kỹ thuật lái xe của Chúc Hứa lại tốt như vậy, chỉ quay nhẹ một cái, mà đã né được xe của Triệu Giai Linh.
Cho đến khi lượt chơi kết thúc, cũng không cho Triệu Giai Linh cơ hội đụng phải.
Khi xuống khỏi xe đụng, Triệu Giai Linh tức đến nỗi mặt mũi đen xì.
Đi qua lối ra thì đứng đợi sẵn Tô Nhược Hân và Chúc Hứa ở đó.
Đến rồi.
Triệu Giai Linh và Lý Lan chặn đường Tô Nhược Hân.
Vào cuối tuần, thật ra khu vui chơi có rất nhiều người.
Họ đứng như vậy ở đó, rất nhanh đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Bởi vì trong mắt Triệu Giai Linh và Lý Lan toát lên sự hung ác, giống như hận không thể chém chết Tô Nhược Hân vậy.
Tô Nhược Hân bình tĩnh dừng lại, không hề né tránh: “Gây sự có phải không?”
“Đúng vậy đó.” Triệu Giai Linh vênh váo hống hách. Cô ta đâm Tô Nhược Hân một dao, nhưng đến giờ, Tô Nhược Hân vẫn không coi cô ta ra gì.
Cho nên, cô ta đã sớm quên mất lời cảnh cáo mà ba mẹ nói với mình. Vừa phát hiện Tô Nhược Hân, là muốn dạy cho một bài học.
Lý Lan cũng vậy.
Lần thi đại học này, bởi vì lúc sắp đến cuối kỳ, cô ta bị ép đổi sang một trường cấp ba hạng 2, nên mấy ngày liền tâm trạng không tốt, vì thế, thi đại học cũng chỉ bình thường.
Cô ta cảm thấy, việc thi đại học tốt hay không đều do Tô Nhược Hân.
“Triệu Giai Linh, lần trước bị tôi tát bốn cái chưa đủ à? Vẫn muốn bị đánh thêm ư?” Tô Nhược Hân mỉm cười, quyết định nên nhắc nhở đối phương trước thì vẫn tốt hơn, đừng đến lúc cả hai bị đánh, sau đó lại thẹn quá hóa giận.
“Lần này, tôi đánh cô.” Triệu Giai Linh nói, giơ tay lên tát về phía cô.
Tô Nhược Hân kéo Chúc Hứa nhẹ nhàng tránh được.
Sau đó, nói với Chúc Hứa: “Đứng cách xa ba mét xem náo nhiệt, không được đến gần, cũng không được tránh ra, hiểu chưa?”
“Cháu hiểu rồi ạ.” Chúc Hứa vui vẻ chạy về phía cách chỗ này ba mét, sau đó đứng lại, xoay người xem náo nhiệt.
Tô Nhược Hân bảo cậu bé xem náo nhiệt, thì cậu bé sẽ xem náo nhiệt. Dì chắc chắn sẽ thắng, cậu bé có lòng tin.
Sau khi Tô Nhược Hân xác định bây giờ Chúc Hứa đã tạm thời an toàn, cô bèn nói: “Từng người đánh một, hay là hai người các cô cùng lên.”
“Từng người.” Triệu Giai Linh vẫn luôn canh cánh trong lòng bốn cái tát lần trước Tô Nhược Hân tặng cô ta, do đó dứt khoát nhân cơ hội hôm nay, tìm lại thể diện. Cô ta sẽ tát Tô Nhược Hân mấy cái trước, sau đó đổi sang Lý Lan tát Tô Nhược Hân.
Cô ta và Lý Lan có hai người, còn Tô Nhược Hân chỉ có một mình, sao có thể đánh lại hai người cơ chứ?
“Được, bắt đầu đi.” Âm cuối của Tô Nhược Hân còn chưa hết, cô đã tát một cái qua.
Các kinh mạch của cô được nghỉ ngơi sau kỳ thi đại học, cho nên đã nâng cao hơn chút.
Vì vậy, chỉ cần cô không muốn, Triệu Giai Linh không thể nào tát được cô.
Trái lại, chỉ có cô ngược đãi cô ta mà thôi.
“Bốp…” Triệu Giai Linh bị đánh.
Cô ta ngơ ngác ôm mặt, sau đó không tin trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân: “Không thể nào nhanh như vậy được, không thể nào, điều này không khoa học.”
“Để tớ, tớ không tin, mình không đánh được cô ta.” Nhìn thấy Triệu Giai Linh bị đánh, Lý Lan lập tức kéo cô ta ra, cũng tát Tô Nhược Hân.
Lần này, Tô Nhược Hân nghiêng đầu tránh được, đồng thời tát lại cô ta một cái, cả quá trình, người không hề nhúc nhích.
Bị đánh, Lý Lan đột nhiên gào lên: “Có phải cô ta thật sự biết vu thuật hay không? Sao có thể nhanh như vậy được? Rõ ràng tớ đã tát được rồi mà.”
Nghe thấy từ “vu thuật”, Tô Nhược Hân ngây người.
Lần trước cô cũng nghe Tô Thanh Hà nói, cô biết vu thuật.
Hạ Thiên Tường nói, việc Triệu Giai Linh làm tổn thương cô có liên quan đến người hãm hại anh.
Nhưng trước đây, Lý Lan từng tìm cô gây sự chưa?
Cô vẫn luôn nghĩ ai đang xúi giục Lý Lan. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay đến cả cái chết của Chúc Yên cũng liên quan đến Tô Thanh Hà.
Đều vì muốn hãm hại cô.
Nếu không, thật sự chỉ có Tô Thanh Hà nói từ “vu thuật” này, cô nhớ rất rõ.
Chắc chắn Lý Lan đã nghe Tô Thanh Hà nói, cho nên mới dùng từ đó hình dung cô.
“Dì ơi, cố lên, dì ơi, cố lên.” Phía bên kia, Chúc Hứa cách đó ba mét nhìn thấy Tô Nhược Hân không bị đánh, lập tức cổ vũ cô.
Tô Nhược Hân lạnh lùng nhìn Lý Lan: “Kẻ chủ mưu gây phiền phức cho tôi không phải cô, mà là một người khác. Lý Lan, chi bằng thành thật nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ bảo anh Cương tha cho cô, nếu không lần này cô bị cạo trọc đầu, lần sau có thể không chỉ là cạo trọc đầu thôi đâu, mà là bị lột sạch quần áo đấy.” Đến gần, Tô Nhược Hân vừa nhìn đã nhận ra, sở dĩ Lý Lan nhuộm một nhúm tóc vàng trên đỉnh đầu, thật ra là có liên quan đến tóc giả.
Cô ta đội tóc giả.
Có thể khiến Lý Lan buộc phải đội tóc giả đi ra ngoài, chứng tỏ mái tóc dài của cô ta đã bị cắt.
Người có thể làm ra chuyện như vậy, ngoài Chúc Cương, cô không tìm được người thứ hai.
“Tôi… tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.”
“A, Lý Lan ơi, cô ngốc thật đấy, cô cho rằng cô không nói ra tên cô ta, thì cô ta sẽ cảm kích cô ư? Tôi nói cho cô biết, cô ta sẽ không làm vậy đâu. Cô ta chỉ ước gì cô gặp chuyện bị bêu xấu, ước gì cô bị Chúc Cương gây khó dễ, nếu không cô bị cạo trọc đầu, cô có thấy cô ta ra mặt thay cô không?”
Lý Lan sững sờ, giống như bị nói trúng điểm yếu, lập tức lảo đảo lùi về sau một bước: “Tô Nhược Hân, cô đang ly gián quan hệ chúng tôi.”
Tô Nhược Hân cười lạnh, nói: “Tô Thanh Hà cho cô bao nhiêu tiền? Cô ta đã đồng ý với cô những chuyện gì? Trước đây, cô thua, cô ta cũng mặc kệ, vì thế, cô cảm thấy cho dù cô hoàn thành nhiệm vụ Tô Thanh Hà giao cho mình, cô cảm thấy cô ta sẽ khen thưởng cô ư? Tôi nói cho cô biết, lần trước cô ta không khen cô, thì lần này chắc chắn cũng sẽ không. Cô ta coi cô là tay sai của mình, hoàn toàn không coi cô là người, cô vẫn nên tỉnh táo lại đi.”
Tô Nhược Hân nói xong, đột nhiên đi lên trước, sau đó lập tức ra tay. Kéo một cái, đã kéo được tóc giả trên đỉnh đầu Lý Lan xuống, lộ ra cái đầu bóng loáng.
Lý Lan quả nhiên đã bị cạo trọc.
Chúc Cương tài thật đấy, không hề khách sáo với Lý Lan.
Lúc này, thậm chí cô còn nghi ngờ, không biết Lý Lan đã bị mất đi sự trong trắng hay chưa?
“Cô bị bắt nạt, cô ta có từng giúp cô không?” Tô Nhược Hân tiếp tục hỏi.
Bị kéo tóc giả xuống, lộ ra cái đầu bóng loáng, Lý Lan chỉ cảm thấy nhục nhã: “Không cần cô xen vào.”