Tố cáo một cách trần trụi, giống như vẫn mang mùi oán trách.
Tô Nhược Hân mím môi: “Đó là chuyện của anh.”
Anh nhớ cô bao nhiêu, đó là chuyện của anh mà.
“Thế thì em cũng rất nhớ anh, chứ không phải là một chút.”
“Đó là chuyện của em.”
“Nhược Hân, em đang chơi chữ à?”
“Không không, em chỉ đang đùa thôi. Hạ Thiên Tường, muộn lắm rồi, em muốn đi ngủ, chúc anh ngủ ngon.”
Nói xong, cô định cúp máy.
Cô chơi chữ với anh – sinh viên hàng đầu của trường kinh doanh Harvard, chắc chắn là chết như thế nào cũng không biết, cô không chơi nổi với anh.
“Nói rõ ràng nhớ bao nhiêu đã rồi ngủ.” Không ngờ, giọng của người đàn ông bên kia đầu dây lại nghiêm túc.
Tô Nhược Hân lè lưỡi: “Rất nhớ còn chưa được sao?”
“Được rồi, em có thể ngủ.”
Lúc này, Hạ Thiên Tường mới tha cho cô.
Tô Nhược Hân nắm chặt điện thoại, nhìn lên trần nhà, cô không ngủ được.
Từ sau khi phát hiện mình có tình cảm với Hạ Thiên Tường vào tối qua, cô vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khích.
Cô như vậy, cũng coi là có bệnh đi.
Thế nhưng, có bệnh thì có bệnh, vui là được.
Đây cũng được xem là đêm đầu tiên sau khi cô tỏ tình với Hạ Thiên Tường, cho nên cô không ngủ được cũng rất dễ hiểu.
Hôm sau, cuối tuần, Hạ Thiên Tường không đến.
Thế nhưng, Tô Nhược Hân vừa mở mắt đã nhìn thấy dòng chữ “chào buổi sáng” và câu “anh uống thuốc rồi” trong điện thoại.
Ngày tháng bỗng trôi qua thật đẹp.
Anh không đến tìm cô, cô hiểu, anh vì đảm bảo anh toàn cho cô.
Tối qua anh đã nói, ba ngày anh không liên lạc với cô, là vì sự an toàn của cô. Không muốn người khác biết, người anh thật sự quan tâm là cô, khiến họ coi cô là điểm yếu của anh.
Đến giờ cô mới hiểu, anh vẫn luôn không làm sáng tỏ tin đồn, Tô Thanh Hà là vợ sắp cưới của mình, hóa ra cũng đều vì sự an toàn của cô.
Trước khi anh chưa tra ra được người đó, cô hoàn toàn thấu hiểu khi anh làm những chuyện này.
Cũng rất ủng hộ.
Cô còn tiếc mạng sống hơn anh.
Người không tiếc mạng sống, chính là một kẻ ngốc.
Đi sang phòng bên cạnh, Chúc Hứa vẫn đang ngủ.
Chắc chắn là tối qua không nghiêm túc thực hiện quy định mười giờ là phải lên giường đi ngủ, nếu không sẽ không đến giờ này, sắp trưa rồi mà vẫn còn ngủ.
Tô Nhược Hân xốc thẳng tai cậu bé lên: “Tiểu Hứa, dì dẫn cháu đi chơi công viên, có được không?”
Lúc đầu, Chúc Hứa vẫn bày ra gương mặt tủi thân sắp khóc, kêu la ngủ tiếp, nhưng khi nghe thấy đi chơi công viên, cậu bé lập tức nhảy lên: “Được ạ, cháu dậy ngay đây.”
Chắc chắn không cần giục.
Tô Nhược Hân có một tùy tùng, đó chính là người bạn nhỏ Chúc Hứa.
Lần đầu tiên một mình đưa Chúc Hứa ra ngoài chơi, nhận được hàng loạt ánh mắt nhìn ngó, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Bởi vì mọi ánh mắt đó giống như đang nói, cô chưa kết hôn mà đã mang thai trước vậy.
Nếu không, một cô gái trông như vừa mới tốt nghiệp cấp ba, sao có thể sinh được một đứa bé hơn bốn tuổi chứ.
Đó chắc chắn là chưa kết hôn đã mang thai.
Mỗi lần có người dùng ánh mắt đó nhìn Tô Nhược Hân, Chúc Hứa đều vừa vung vẩy tay cô, vừa ngọt ngào gọi một tiếng “dì ơi“.
Sau đó, những ánh mắt vốn khinh thường lập tức biến mất.
Tô Nhược Hân cảm kích nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Chúc Hứa. Đứa bé này thật sự khéo hiểu lòng người mà, cô nhặt được báu vật rồi.
Công viên lớn nhất thành phố T có thêm khu vui choi.
Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên cô đến.
Đúng lúc muốn đến, nên đưa Chúc Hứa đi cùng.
Chỉ là, đến đây rồi cô mới biết, có rất nhiều trò đều giới hạn độ tuổi, những trò Chúc Hứa có thể chơi cũng rất ít.
May mà, vé vào cửa chính không đắt, mỗi người sáu mươi nghìn.
Sau đó, vé vào cửa nhỏ bên trong thì cần.
Chúc Hứa thích lái xe.
Lái xe đụng.
Mua vé lên xe, Tô Nhược Hân vừa định ngồi vào vị trí lái, thì bị Chúc Hứa kéo ra: “Dì ơi, cháu lái nhé, được không?”
“Cháu lái được không đó?”
“Cháu lái được.” Cậu bé vỗ ngực, thề sắt son.
Do đó, Tô Nhược Hân nhường Chúc Hứa lái xe, thật ra cô cũng chưa từng lái, nên cũng không biết.
Kết quả khi khởi động xe, Tô Nhược Hân lập tức hối hận.
Trình độ của Chúc Hứa giống hệt cô, bởi vì chưa từng lái, nên đánh tay lái loạn xạ cả lên. Không phải đánh nhiều, thì là đánh ít. Do đó, nghe trái một tiếng “bịch”, rồi lại một tiếng “bịch”, liên tục đụng vào xe người khác.
Mười phút lái xe, Chúc Hứa đã đụng xe mất năm phút.
May mà về sau, cậu bé đã tìm được cảm giác, không tiếp tục đụng xe người khác nữa.
Vì thế, kết thúc một trận, cậu bé lập tức mắt sáng như sao nhìn Tô Nhược Hân: “Dì ơi, chơi thêm một lần nữa được không ạ? Con vừa mới học được.”
Tô Nhược Hân không nhìn nổi cậu bé cầu xin như vậy, nên đương nhiên là đồng ý.
Hai người cũng vào sân đầu tiên.
Đương nhiên vẫn là Chúc Hứa lái xe. Tô Nhược Hân cũng cảm thấy, sau khi trải qua năm phút chỉ đụng phải xe người khác, cậu bé thật sự đã thành thục hơn. Nếu để cô lái, đảm bảo còn đụng xe dữ dội hơn Chúc Hứa.
Sắp bắt đầu.
Cửa ra vào cũng sắp đóng lại.
Trong lúc Chúc Hứa nóng lòng, hận không thể lập tức lái xe, Tô Nhược Hân chợt cảm thấy, trong ánh mắt xéo qua nơi khóe mắt, có hai cô gái đi tới lối vào.
Hơn nữa, còn là người cô quen.
Bắt đầu rồi.
Chúc Hứa lái xe, chuyển hướng tay lái, không nghiêng, không lệch, vừa khéo là vị trí lối vào.
Mà vị trí này vừa hay lại là hai cô gái vào cuối cùng.
Ngẩng đầu lên, Tô Nhược Hân nhìn ngay thấy Triệu Giai Linh và Lý Lan.
Chỉ là, kiểu tóc của Lý Lan hơi lạ, không phải là tóc thẳng trước đây, mà đã nhuộm một chỏm màu vàng, dáng vẻ trông giống cô gái hư.
Trong lúc cô đang tò mò màu tóc nhuộm của Lý Lan, thì chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, lần này không phải Chúc Hứa đụng người khác, mà là Triệu Giai Linh và Lý Lan lái xe đụng thẳng vào xe của Tô Nhược Hân và Chúc Hứa.
Đụng rất mạnh, khi đụng phải, cảm thấy đầu “rầm” một tiếng, hơi nhức óc.
Nghĩ kỹ, rõ ràng là cố ý đụng xe, cho nên tốc độ đụng muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, mạnh bao nhiêu thì mạnh bấy nhiêu.
Đụng xong, Triệu Giai Linh còn đắc ý ra dấu tay chiến thắng với Tô Nhược Hân.
Lý Lan cũng đắc ý chào hỏi: “Tô Nhược Hân, trùng hợp thật đấy, ngại quá cơ, vừa rồi không cẩn thận đụng phải cô rồi.”
Nhưng Lý Lan còn chưa nói xong, Triệu Giai Linh lại hung hăng lái xe, lao về phía xe của Tô Nhược Hân.
Nhưng lần này, Chúc Hứa có lẽ đã sớm phòng bị, nhẹ nhàng đánh tay lái, dễ dàng tránh được.
“Tiểu Hứa thật giỏi.” Tô Nhược Hân không nhịn được khen Chúc Hứa.
Kỹ thuật lái xe của cậu bé bây giờ đã có thể nói là tương đối tốt rồi.
“Dì ơi, hai người họ cố ý, có cần cháu đụng trả lại không? Cháu cũng có thể.” Chúc Hứa tức giận, chỉ tay vào xe đụng của Triệu Giai Linh và Lý Lan.
Câu này của cậu bé không hề che giấu gì cả, là Triệu Giai Linh và Lý Lan chọc phải họ trước, chứ không phải cậu bé muốn khiêu khích.
Tô Nhược Hân kéo bàn tay nhỏ nhắn của Chúc Hứa: “Không cần. Cũng không thể chó đụng phải chúng ta, mà chúng ta lại cùng đẳng cấp, chấp nhặt với chó được. Không quan tâm là tốt nhất, hai chúng ta làm người, không thể làm chó giống như người khác.”
“Tô Nhược Hân, cô nói cái gì đó? Cô mới là chó, cả nhà cô là chó.”
Một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, lần này người bạn nhỏ Chúc Hứa tức giận đụng vào xe của Triệu Giai Linh.
Dám nói dì của cậu bé, cậu bé chắc chắn không đồng ý.