Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 308: Chương 308: Cho cô ta vài người đàn ông đi




Tô Nhược Hân cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng mình.

Nhẫn nại.

Cô sẽ bất ngờ hành động khi những người này không đề phòng để thoát khỏi sự khống chế của họ.

Bởi vì họ không biết rằng bây giờ cô vẫn còn tỉnh táo.

Vấn đề tiên quyết là cô phải tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc.

“Wow, cô gái này trông vừa tươi ngon mọng nước vừa non mềm, có lẽ cô ta vẫn còn trinh đấy.”

“Chẳng phải cứ thử thì sẽ biết sao? Ha ha.”

Hai người đàn ông cười ồ lên và bế Tô Nhược Hân ra khỏi xe, sau đó đưa cô vào một căn phòng.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được ánh nắng chiếu lên thân mình khi xuống xe và sự mát lạnh khi bước vào phòng.

Đúng vậy, đó là cảm giác đi từ ngoài vào trong.

Tuy cô không thể mở mắt ra để nhìn nhưng các giác quan vẫn có thể cảm nhận được.

“Anh Sang có nói nên xử lý cô ta thế nào không?”

“Anh Sang nói rằng trước tiên cứ nhốt cô ta ở đây đi đã. Ừm, không được phép cho cô ta ăn hay uống nước.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Ừm. Đại ca chỉ giao phó bấy nhiêu đó thôi.”

“Vậy cho cô ta vài người đàn ông thì sao? Ha ha.” Một người đàn ông vừa nói vừa nở một nụ cười xấu xa.

“Đại ca không nhắc tới.”

“Không nhắc tới có nghĩa là chúng ta muốn làm gì thì làm đấy. Nhưng tôi không thích chơi loại đang hôn mê như vậy. Thật là nhàm chán. Muốn chơi thì phải chơi lúc cô ta còn tỉnh táo cơ.”

Tô Nhược Hân muốn nôn ra ngoài.

Chỉ là người đàn ông kia không biết rằng lúc này cô hoàn toàn không hề hôn mê, muốn tỉnh táo bao nhiêu thì cô tỉnh táo bấy nhiêu.

Ngay sau đó, Tô Nhược Hân bị ném lên giường.

“Quan sát cô ta gắt gao cho tôi, khi nào cô ta tỉnh lại thì báo cho tôi biết, sau đó mấy anh em sẽ cùng nhau vui vẻ.”

“Vâng, anh Thành.”

Sau đó là tiếng bước chân của một người đang rời đi, chính là người được gọi anh Thành.

Người còn lại không hề rời đi mà lại ngồi xuống, cách Tô Nhược Hân hai mét.

Tô Nhược Hân lặng lẽ mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông kia ngồi ngay trước cửa.

Lúc đó, anh ta đang lướt điện thoại.

Ngay cả cánh cửa cũng đang mở rộng.

Họ thậm chí không nghĩ đến việc trói tay và bịt mắt cô.

Không có, hoàn toàn không làm gì cả.

Họ vốn dĩ không hề coi trọng cô.

Cô nhớ anh Thành đã nói rằng, anh ta chỉ cần một người phụ nữ tỉnh táo.

Vì vậy, cô dứt khoát nhắm mắt lại và đi ngủ.

Dù sao thì dựa vào những lời cô nghe được trước đó, những người này sẽ không cho cô ăn uống gì.

Nếu cô tỉnh lại thì chưa bàn tới việc không ăn không uống, thậm chí cô có thể bị anh Thành và vài đàn em của anh ta khi dễ. Vậy thì chi bằng cô cứ đi ngủ thì sẽ thoải mái hơn nhiều.

Biết đâu khi cô đang ngủ thì cái người được gọi là đại ca sẽ đến đây, sau đó kẻ chủ mưu đứng phía sau cũng sẽ sớm xuất hiện.

Cô chỉ muốn biết người nào mà lại kiêu ngạo như vậy, dám cướp cô ngay dưới mí mắt của Hạ Thiên Tường.

Đợi đến khi cô thoát khỏi sự kiểm soát của kẻ đó thì e rằng tai họa của đối phương cũng sắp ập tới rồi.

Chỉ cần dựa vào việc Hạ Thiên Tường không muốn cô rời khỏi thành phố T để tới thành phố B để học đại học mà lại gửi cô đến đại học Nam Kinh thì cũng đủ hiểu rằng dục vọng chiếm hữu cô của người đàn ông này mãnh liệt đến mức nào.

Ngay khi biết mình được nhận vào đại học Nam Kinh, cô đã vô cùng căm hận Hạ Thiên Tường.

Tuy nhiên, trên đường bị bắt cóc đến đây, cô đã dần dần bình tĩnh lại.

Anh thà tìm một mối quan hệ nào đó để gửi cô vào khoa Y của đại học T chứ không muốn cô vào đại học Đồng.

Đúng là anh đã cho cô lựa chọn.

Anh nói rằng bây giờ vẫn còn kịp nếu cô muốn vào đại học T.

Nhưng cô không muốn.

Cô muốn tự mình quyết định vận mệnh của chính mình.

Khi đã bình tĩnh lại, cô cũng dần chấp nhận kết quả này.

Cho dù không cam lòng thì cô cũng chỉ có thể đến đại học Nam Kinh.

Mà dựa vào việc Hạ Thiên Tường không tiếc công sức giữ cô ở lại thành phố T để học đại học cũng đủ chứng tỏ rằng anh sẽ đến cứu cô.

Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Còn những người bắt cóc cô thì e rằng sau này sẽ gặp chuyện cực kỳ xui xẻo.

Hiện giờ, Tô Nhược Hân vừa yêu vừa hận Hạ Thiên Tường, lại vừa mong mỏi anh đến cứu cô, nhưng đồng thời cô cũng mong là tốt hơn hết, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.

Nhưng suy cho cùng, dù anh xấu xa và đã khiến cô bỡ lỡ đại học Đồng thì cũng chỉ vì anh muốn độc chiếm cô chứ không phải vì muốn tổn thương cô.

Anh hoàn toàn khác với những người đã bắt cóc cô tới nơi này.

Tô Nhược Hân ngủ thiếp đi.

Cô chìm vào giấc ngủ khi đang mải nghĩ ngợi.

Dù sao khi cô ngủ say, người khác cũng sẽ cho rằng đó là chuyện bình thường và nghĩ là cô vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Âm thanh “ào ào” vang lên.

Nước lạnh như băng dội vào mặt cô.

Tô Nhược Hân bị dội một gáo nước lạnh và bừng tỉnh.

Nhưng cô không hề mở mắt.

Cô phải tiếp tục giả vờ bất tỉnh.

Sau đó, cô muốn nghe xem những người muốn cô tỉnh lại sẽ nói gì.

Bọn họ chắc chắn rằng cô đang hôn mê nên nói chuyện càng thêm tùy tiện, không hề kiêng dè điều chi, cái gì cũng dám nói.

“Này, với liều lượng thuốc đó thì cô ta nên tỉnh lại rồi mới phải.”

“Đúng vậy, nếu bị tạt nước thì cô ta ắt hẳn phải tỉnh lại rồi.”

“Chẳng lẽ cô ta có thể chất đặc biệt? Nên chỉ muốn chúng ta đối xử với cô ta thế này?”

“Thành! Cậu câm miệng cho tôi. Cậu hãy chết tâm đi, bởi vì tốt nhất không nên động vào người phụ nữ này.”

“Đại ca! Tại sao anh lại nhát gan như vậy? Người đã dâng tới tận tay rồi mà anh còn sợ gì chứ?” Giọng điệu của anh Thành như thể đang “tiếc rèn sắt không thành thép”.

“Tôi nhát gan? Cậu thì biết cái gì chứ? Hiện giờ, toàn bộ thành phố T đang rất hỗn loạn. Hạ Thiên Tường và ba anh em của anh ta đều đã bắt đầu hành động. Tất cả những người có thể điều động đều đã điều động cả rồi. Toàn bộ bọn họ đều đang tìm kiếm cô ta.”

“Vậy thì sao? Họ tuyệt đối không thể tìm thấy nơi này đâu. Camera giám sát đã bị phá hủy nên họ không thể điều tra ra taxi của Nhị Thức được.” Anh Thành nói một cách thờ ơ.

“Nhưng người phụ nữ đó chưa nói rằng phải giết cô ta. Tôi luôn cảm thấy giữ lại mạng sống cho cô ta là một mối họa. Tuy nhiên, chúng ta đã nhận tiền của người ta thì nhất định phải làm việc cho họ. Người phụ nữ kia nói chúng ta cần làm gì thì chúng ta cứ làm nấy. Vì vậy, từng người các cậu hãy bớt phúng túng đi. Nếu không cần đụng tới cô ấy thì đừng trêu chọc nữa, đó cũng là cách giúp các cậu để lại một lối thoát cho chính mình đấy.”

“Đại ca! Anh nhát gan như vậy thì tại sao lúc đầu lại nhận đơn hàng này?”

“Nếu không phải là do tôi nợ người phụ nữ kia một ân tình thì cậu cho rằng tôi sẽ nhận đơn hàng này sao? Sẽ từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây để giúp bà ta xử lý một người phụ nữ à?”

“Được rồi, đại ca là người có tình có nghĩa nhất, bọn em đều nghe theo anh.” Anh Thành tuy rằng hơi ngứa ngáy nhưng vẫn cố buông bỏ dục vọng động vào Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân đã nghe thấy toàn bộ, bây giờ cô mới biết rằng kẻ chủ mưu là một phụ nữ.

Nhưng dựa vào giọng điệu của tên đại ca thì anh ta chắc chắn sẽ không tiết lộ người phụ nữ đó là ai, cũng không muốn nói cho đàn em của mình biết.

Nếu không thể nghe chuyện này thì dù cô giả vờ ngủ tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bởi vì sau khi ngủ một giấc, cô cảm giác cơ thể mình đã tốt hơn rất nhiều, chất độc trong người cũng đã bị đào thải bảy, tám phần mười rồi.

Vì cô vừa có thể ngủ vừa có thể vận công cùng một lúc.

Công lực hiện giờ của cô đã không còn là cấp độ cực thấp như lúc đầu nữa.

Tô Nhược Hân chậm rãi mở mắt.

Chỉ với một cái liếc mắt, cô đã trông thấy những người trong phòng.

Ba người đàn ông.

Một người là anh Thành. Cô vẫn còn nhớ rõ giọng nói của anh ta, vị trí nằm ở phía trước và ngay phía bên trái của cô.

Người canh gác vẫn đang trông chừng ở đó, không hề nhúc nhích, lúc này vẫn ngồi trên ghế và lướt điện thoại.

Trong thời đại thông tin ngày nay, mọi người đều không thể tách rời điện thoại di động.

Nếu vậy, người đàn ông đang đứng trước mặt cô chính là đại ca của những người này.

Đàn em của anh ta gọi anh ta là đại ca hoặc là anh Sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.