Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 307: Chương 307: Cô bị trúng độc rồi




Tô Nhược Hân giật mình, lập tức cảm thấy cơ thể mình không ổn lắm.

Vừa rồi trong lòng cô rối loạn, mải mê nghĩ ngợi nên đến tận bây giờ mới nhận ra có điều bất thường.

Tô Nhược Hân đột ngột quay lại và nhìn tài xế với ánh mắt sắc bén: “Dừng xe.”

Tài xế thoạt nhìn đã ngoài ba mươi tuổi, trông rất thật thà và chân chất nên cô thật sự không ngờ anh ta lại tính kế mình.

Lúc này, Tô Nhược Hân mới thấu hiểu sâu sắc cái gì gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dong.

“Thật xin lỗi, tôi không muốn dừng lại.” Tài xế cười khẩy và liếc nhìn Tô Nhược Hân. Anh ta biết rõ tình hình hiện giờ của cô nên mới không thèm coi trọng lời nói của cô.

Tô Nhược Hân liếc nhìn người đàn ông và vươn tay nhấc điện thoại di động. Cô muốn khởi động nó vì một khi điện thoại được khởi động thì sẽ phát ra tín hiệu, nếu ai đó biết cô mất tích thì họ sẽ định vị điện thoại của Tô Nhược Hân và tìm thấy cô.

Nhưng cô vừa nhấc điện thoại lên thì tài xế đã cầm vô lăng bằng một tay, còn tay kia đột nhiên chộp lấy di động của cô.

Tốc độ rất nhanh.

Cô muốn giật máy lại nhưng phát hiện cơ thể mình càng ngày càng suy yếu.

Đúng vậy, cô đã bị trúng độc rồi.

Nếu không phải bị trúng độc thì tài xế đã không thể giật được điện thoại của cô.

Tô Nhược Hân nhanh chóng dùng tay ấn vào cơ thể mình vài lần.

Nhưng khi cô nhận ra điều bất thường thì đã quá muộn màng.

Hiện giờ, tác dụng của thuốc đã lan rộng ra toàn thân, trừ phi cô có thể mua được dược liệu để tự sắc thuốc giải, nếu không thì cô tạm thời chẳng thể giải được chất độc này.

Có thể giữ được sự tỉnh táo đã là chuyện tốt nhất mà cô có thể làm trong lúc này rồi.

Tô Nhược Hân dựa lưng vào thành ghế. Lúc này, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ về việc làm cách nào để thoát khỏi xe.

Phương pháp cửu kinh bát mạch của cô đã luyện được 10% rồi.

Nếu không bị trúng độc thì cô đã có thể mở cửa xe, sau đó lao thẳng ra ngoài và thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn ông kia.

Nhưng bây giờ, chuyện phiền toái chính là cô đã bị trúng độc nên không thể sử dụng 10% phương pháp cửu kinh bát mạch mà mình đã luyện được.

Do đó, cô hoàn toàn không thể mở cửa xe.

Cô chỉ còn cách sử dụng phương pháp cấp tốc cửu âm thái kinh.

Hồi đó, cô đã sử dụng phương pháp này để giải cứu bản thân và Hạ Thiên Tường.

Nhưng phương pháp đó quá tổn hại sức khỏe.

Cô đã bị tổn hại thân thể một lần rồi.

Cũng đã biết hậu quả của chấn thương ra sao.

Chính là hơn một tháng sau khi sử dụng phương pháp đó, cả người sẽ cực kỳ yếu ớt.

Yếu ớt đến mức không cần con người mà chỉ cần một con mèo nhỏ cũng có thể đánh bại cô.

Chỉ còn cách dựa vào việc vận dụng phương pháp cửu kinh bát mạch mỗi ngày mới có thể phục hồi nội tạng bị tổn thương từng chút một.

Chỉ những ai đã từng trải qua quá trình đó mới biết nó khó khăn đến nhường nào.

Mà chuyện khó khăn nhất chính là rất khó khôi phục cơ thể đã bị thương trở về trạng thái bình thường như lúc chưa bị thương.

Đúng vậy, hiện giờ, trong cơ thể cô vẫn còn hoặc nhiều hoặc ít các di chứng của việc sử dụng phương pháp cấp tốc cửu âm thái kinh.

Loại di chứng này sẽ làm tổn thương các cơ quan nội tạng và phải mất ít nhất một năm, thậm chí lâu hơn mới có thể hồi phục hoàn toàn để trở về trạng thái khỏe mạnh nhất.

Sau khi trăn trở với trăm ngàn suy nghĩ trong phút chốc, Tô Nhược Hân đành từ bỏ phương pháp cấp tốc cửu âm thái kinh.

Đối phương không biết cô biết dùng phương pháp cửu kinh bát mạch, cũng không biết cô biết phương pháp cấp tốc cửu âm thái kinh. Vì vậy, đợi đến khi cô âm thầm giải độc tố trong cơ thể và thừa dịp một sự cố ngoài ý muốn nào đó xảy ra thì cô chắc chắn có thể chạy trốn một cách dễ dàng.

Thế thì tại sao cô phải chọn cách làm tổn hại đến sức khỏe của chính mình chứ?

Hơn nữa, cô cũng muốn vào hang cọp để tìm hiểm xem rốt cuộc ai là kẻ bắt cóc mình. Cô tin chắc rằng kẻ đó không phải là tài xế bên cạnh mình.

Tài xế này chẳng qua chỉ là một người thi hành nhiệm vụ hoặc là một người tham gia vào vụ việc mà thôi.

Chẳng bao lâu nữa, ông chủ của anh ta sẽ bị cô vạch trần.

Sau đó sẽ là kẻ chủ mưu đứng đằng sau ông chủ của anh ta.

Giờ phút này, trong đầu cô đang hiện lên một vài người có thể mưu hại cô.

Bất kỳ ai cũng có khả năng.

Không thể loại trừ bất cứ kẻ nào.

Bây giờ, trừ phi tự mình xác định được đối phương là ai, nếu không thì cô sẽ nghi ngờ tất cả mọi người.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Tô Nhược Hân giả vờ bất tỉnh.

Ừm, mục đích của loại thuốc này chính là khiến cô mê man.

Vậy thì cô cứ giả vờ bất tỉnh là được.

Đối phương chắc chắn sẽ không ngờ rằng thật ra cô vẫn đang tỉnh táo.

Lại còn cực kỳ tỉnh táo nữa chứ.

Chẳng qua là cơ thể cô không thể cử động một cách thoải mái như bình thường thôi.

Tuy nhiên, cô vẫn lặng lẽ vận hành phương pháp cửu kinh bát mạch để đẩy dần chất độc ra khỏi cơ thể, chuyện đó cần phải có thời gian.

Bởi suy cho cùng, công lực của cô vẫn còn rất yếu, chỉ thuộc cấp bậc sơ đẳng mà thôi.

Tuy nhiên, vì đang giả vờ bất tỉnh nên cô vẫn có thể hơi mở mặt để quan sát cảnh vật bên ngoài.

Chỉ tiếc là trước khi phát hiện ra điều bất thường trên cơ thể mình, cô đã không để ý đến tuyến đường mà chiếc xe này đi qua.

Cũng may là lúc này đã bắt đầu chú ý nên cô bèn nghiêng đầu để ghi nhớ thật kỹ từng ngã tư mà chiếc xe chạy qua.

Xe taxi chạy ra khỏi thành phố.

Bắt đầu từ đây thì tuyến đường cực kỳ dễ nhớ.

Bởi vì có rất ít lối rẽ.

Tô Nhược Hân lặng lẽ dựa vào thành ghế và bất động. Từ góc độ của tài xế, anh ta không thể nhìn thấy đôi mắt đang híp lại của cô.

Xe chạy càng lúc càng nhanh. Tài xế bên cạnh cho rằng cô đã bất tỉnh nên vui vẻ đến mức ngâm nga một bài hát, thậm chí còn vừa lái xe vừa gọi điện thoại.

“Anh Sang, chỉ cần sử dụng thuốc của anh thì cô bé kia đã bất tỉnh rồi. Khoảng mười phút nữa sẽ tới đó.”

“...”

“Ổn! Cô ta vẫn còn sống.”

“...”

“Anh yên tâm! Lúc cô ta lên xe chỉ có vài người đang đi bộ xung quanh thôi, chẳng có ai chú ý đến việc cô ta đã lên xe của em cả. Hơn nữa, khi phát hiện cô ta và Hạ Thiên Tường tới đó thì em đã sử dụng cách thức mà anh dạy em để hack toàn bộ hệ thống camera giám sát xung quanh phòng khám rồi. Cho dù Hạ Thiên Tường phát hiện cô ta đã mất tích thì cũng sẽ không điều tra được cô ta đã leo lên xe của em đâu.”

Tài xế báo cáo xong thì cúp điện thoại.

Tô Nhược Hân lẳng lặng lắng nghe xong thì trái tim chợt đập “lộp bộp” loạn nhịp cả lên. Cô hiểu rằng bây giờ, cho dù Hạ Thiên Tường có phát hiện cô đã biến mất thì cũng rất khó tìm được cô.

Vì vậy, cô chỉ còn cách tự cứu lấy mình.

Tô Nhược Hân lặng lẽ vận công và bắt đầu sử dụng phương pháp cửu kinh bát mạch để đào thải chất độc trong cơ thể ra ngoài.

Hoặc là, đợi đến khi xuống xe, cô sẽ tìm kiếm thuốc giải độc ở chỗ tài xế và uống vào để có thể hồi phục thể lực một cách nhanh chóng.

Vì cô đã bị hạ độc bởi một chất khí không màu và không mùi.

Mà tài xế này lại ở cùng cô trong một không gian nhỏ hẹp, vậy thì lý do khiến tài xế không bị trúng độc chính là anh ta đã uống thuốc giải độc trước đó.

Xe dừng lại.

Tài xế bước xuống xe trước.

Lúc này, Tô Nhược Hân mới nhắm mắt thật chặt.

Cô tuyệt đối không thể để ai khác biết rằng bây giờ cô vẫn còn tỉnh táo.

Ngay cả lúc cánh cửa xe bên cạnh được mở ra, cô vẫn giữ nguyên tư thế dựa người vào cửa.

Vì vậy, ngay khi cửa xe được mở, cả người cô như muốn rơi ra ngoài một cách mất kiểm soát.

Trong phút chốc, cô thật sự hơi hối hận.

Cô không nên dựa vào cửa kính ô tô khi đang giả vờ bất tỉnh.

Lúc nãy, cô cảm thấy tư thế tựa vào cửa sổ thoải mái hơn nhiều nên mới dựa vào nó.

“Ơ, cô ta thật sự đã bất tỉnh rồi này, lại còn ngủ say như chết nữa chứ. Để tôi nhìn xem cô ta có xinh đẹp không?” May là thời điểm cô sắp ngã nhào xuống đất thì một người nào đó đã đỡ lấy cô. Sau đó, người nọ lập tức nâng cằm cô lên và ngắm nghía.

Tô Nhược Hân nhắm mắt thật chặt.

Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chứa đầy dục vọng của người đàn ông đang nhìn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.