Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 272: Chương 272: Cô còn nhỏ như vậy




Tăng Hi Văn nhận thấy ánh mắt của Tăng Hiểu Khê thì càng thêm áy náy: “Lần trước ông nội bệnh nặng cháu ở nước ngoài không kịp trở về, cho nên cũng không tận mắt trông thấy y thuật của cô Tô, trong lòng nửa tin nửa ngờ, vì thế, vừa rồi khi cô ấy nhắc đến bệnh tình của ông Phong, cháu bèn cố ý… cố ý…”

“Cố ý cái gì?” Tăng Hiểu Khê hỏi đến cùng, sắc mặt sầm lại, bất kỳ người nào nghi ngờ y thuật của Tô Nhược Hân, cho dù là cháu gái của bà ta thì bà ta cũng không vui.

“Cháu bèn cố ý quay lại cảnh tượng Tô Nhược Hân chữa bệnh không thành, muốn vạch trần lần trước cô ấy dựa vào may mắn mới chữa khỏi bệnh cho ông nội, không ngờ quay lại được cảnh tượng ông Phong phát bệnh, bây giờ cháu đã hoàn toàn tin tưởng cô Tô rồi, cháu xin lỗi vì trước đó đã nghi ngờ cô Tô, rất xin lỗi.” Tăng Hi Văn nghiêm túc nói ra, mỗi câu mỗi chữ đều rất chân thành.

Tô Nhược Hân nghe xong, cũng để ý nữa, một người biết sai biết sửa là tốt lắm rồi.

Cô cầm ly rượu của mình lên, nâng về phía Tăng Hi Văn: “Nào, chúng ta muốn một ly, từ giờ trở đi cởi bỏ hiềm khích lúc trước.” Cô không ghi thù Tăng Hi Văn.

Cũng không phải thù sâu hận lớn gì.

Cô ta nghi ngờ cô cũng là chuyện bình thường.

Dù sao cô còn nhỏ như vậy.

Tăng Hi Văn cũng nâng ly rượu lên, sau đó uống cạn ly rượu, nói: “Cảm ơn cô Tô.”

“Không đúng, là tôi phải cảm ơn cô, nếu không nhờ cô quay lại video ông Phong mất trí nhớ, đến giờ ông Phong cũng không tin tôi đâu.” Tô Nhược Hân nói rồi cười ha ha, sau đó cũng uống cạn ly rượu của mình.

Cô muốn uống rượu rồi.

Rất muốn rất muốn.

Có phải uống rượu thì sẽ không nhớ Hạ Thiên Tường nhiều như vậy nữa.

Rõ ràng buổi trưa còn nhìn thấy anh, nhưng bây giờ cô đã vô cùng nhớ anh rồi.

Nhưng, anh không gặp cô.

Bởi vì miếng ngọc kia, anh giống như biến thành người khác.

Nghĩ đến những chuyện này, cô lại muốn uống rượu.

Hai người uống cạn ly rượu của mình, ông cụ Tăng lại ra hiệu mọi người cùng nhau cạn ly.

Lúc này Phong Thắng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, thòm thèm nhìn chằm chằm rượu của ông cụ Tăng: “Ôi, đời này tôi coi như không thể thoải mái uống rượu nữa rồi, nhưng mà không uống rượu có thể chữa bệnh, tôi chấp nhận.”

Tô Nhược Hân đặt ly rượu xuống, nghiêm mặt nói: “Ông Phong, bệnh tình của ông không uống rượu cũng không thể trừ tận gốc, chỉ có thể làm chậm tần suất phát bệnh.”

Phong Thắng lập tức căng thẳng: “Vậy chính là vẫn phải uống thuốc? Nhóc Tô à, cháu mau kê đơn cho ông đi, hoặc là châm cứu cũng được, ông nghe nói thuật châm cứu của cháu rất lợi hại.”

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ: “Bệnh của ông, chỉ châm cứu thôi không đủ, chỉ uống thuốc thôi cũng không đủ.”

Tô Nhược Hân vừa nói như vậy, Phong Thắng càng căng thẳng hơn: “Vậy là không chữa khỏi được sao?” Mặc dù ông ta chỉ mất trí nhớ ngắt quãng, nhưng khó tránh khỏi càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng sẽ là mất trí nhớ thường xuyên.

Ông ta vừa mới tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc mình mất trí nhớ, rõ ràng là người quen, vậy mà thoáng cái đã không nhận ra, vừa nghĩ đã thấy kỳ dị.

Ông ta không muốn làm người như vậy đâu.

Tốt nhất vẫn là chữa cho khỏi hẳn.

“Ông Phong, ông yên tâm, bệnh này của ông có thể chữa khỏi.”

“Vậy… vậy phải chữa thế nào?” Phong Thắng sốt ruột rồi

“Ông Phong à, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói cũng không muộn.” Tô Nhược Hân cười nói, nụ cười của cô tự nhiên mang theo một loại sức mạnh có thể vỗ về lòng người, giống như đang nói với Phong Thắng rằng, chữa khỏi bệnh này là một việc đơn giản, nhưng vẫn phải ăn cơm đi đã.

Lúc này Phong Thắng mới không hỏi tiếp nữa, bắt đầu ăn cơm với mọi người.

Nhưng mà, bữa cơm này ăn cực kỳ không yên lòng.

Luôn cảm thấy hình như mình lại đột nhiên mất trí nhớ.

Cho nên, vừa ăn cơm xong đã lập tức kéo Tô Nhược Hân ngồi xuống ghế sofa: “Cháu gái à, mau mau chữa bệnh cho ông già này đi.”

Ông cụ Tăng ở bên cạnh mỉm cười: “Không phải trước đó ông vẫn luôn không tin nhóc Tô sao? Vả mặt này cũng đau quá.”

Phong Thắng lại không để bụng: “Chuyện này không thể trách tôi.”

“Sao lại không trách ông, tôi đã sớm nói với ông rằng nhóc Tô là một thần y, ông lại không tin, vả mặt này không phải mặt ông mà là mặt tôi, vậy mà ông lại dám nghi ngờ tôi.”

“Chuyện này thật sự không thể trách tôi, muốn trách thì trách nhóc Tô quá trẻ tuổi, ai có thể ngờ được cô bé trẻ như vậy mà còn lợi hại hơn bác sĩ già, hơn nữa tôi cũng thường xuyên đi làm kiểm tra, cũng không thấy bác sĩ nào chỉ ra bệnh tật của tôi, nhìn họ đều lớn tuổi hơn nhóc Tô, nhưng khám bệnh còn không bằng nhóc Tô đâu.” Phong Thắng cũng cười ha ha, tất cả đều trách Tô Nhược Hân quá trẻ tuổi.

Tô Nhược Hân lại lắc đầu: “Ông Phong, cháu cũng chỉ là trùng hợp biết được chứng bệnh này mà thôi, so với những bác sĩ lâu năm, năng lực của cháu còn kém xa, vẫn phải học tập bọn họ nhiều. Ông Phong đi làm kiểm tra sức khỏe, và cả đến bệnh viện khám bệnh lúc trước, hẳn đều là khám bên Tây y, không khám bên Trung y, cho nên, chắc chắn một ngày nào đó ông sẽ gặp được một thầy thuốc lâu năm lợi hại hơn cháu gấp trăm lần.”

“Nhìn nhóc con này đi, thật khiêm tốn, ông bạn già này, tôi nhìn trúng cô nhóc này rồi, lấy cháu nội nhà tôi làm mợ chủ nhà họ Phong chúng tôi tuyệt đối tốt hơn lấy cháu ngoại của ông.” Phong Thắng nhìn Tô Nhược Hân, cũng giống với lần đầu tiên ông cụ Tăng nhìn thấy Tô Nhược Hân, lập tức quan tâm đến chuyện lớn cả đời của cô.

Có lẽ, người già đều thích bàn chuyện cưới vợ lấy chồng của con cháu.

Nhưng mà đều là bọn họ sốt ruột thôi, chứ thật ra con cháu không hề sốt ruột chút nào.

Chỉ ước gì vẫn luôn độc thân.

“Họ Phong kia, cháu ngoại Cận Liễm của tôi rất xứng đôi với nhóc Tô.”

“Đúng vậy, Liễm Nhi và Nhược Hân là xứng đôi nhất.” Tăng Hiểu Khê vô cùng tán thành chuyện này.

“Nhưng nhà họ Cận một trai một gái, luôn có một cô con gái muốn tranh giành gia sản, nhà họ Phong chúng tôi thì không như vậy, ba đời độc đinh, đến đời cháu trai tôi cũng chỉ có một mình nó, chỉ cần nhóc Tô làm cháu dâu tôi, tất cả tài sản nhà họ Phong chúng tôi đều là của nhóc Tô rồi.”

“Ừm, gia sản nhà các ông chắc cũng xấp xỉ nhà Khê Nhi.”

“Cho nên, dưới tình huống nhà chúng tôi chỉ có một cháu trai, nhà chúng tôi có ưu thế hơn.”

“Hừ, Tăng Bá, ngày mai lập tức chuyển cổ phần của nhà họ Tăng chúng ta sang cho Liễm Nhi, ba tính coi, chuyển một nửa cổ phần dưới danh nghĩa của ba cho nó, như vậy, chắc chắn gia sản của Liễm Nhi sẽ nhiều hơn cháu trai lão già họ Phong này!” Ông cụ Tăng bắt đầu nghiêm túc tính toán gia sản, sau đó nói ra, giống như trẻ con chơi trò chơi gia đình vậy, muốn tặng cổ phần cho Cận Liễm.

Tô Nhược Hân cảm thấy thoáng cái toàn bộ phòng khách đã yên lặng như tờ, chỉ có tiếng ông cụ Tăng đang tính toán cổ phần của mình.

Tô Nhược Hân không hiểu rõ gia sản của nhà họ Tăng.

Nhưng nhìn căn biệt thự trong khu nghỉ dưỡng này là có thể biết, chắc chắn không thể nào kém được.

Cho nên, dù là 1% cũng chắc chắn là một con số không nhỏ.

Bởi vậy, ông cụ Tăng vừa lên tiếng, người ở trong này lập tức nín thở ngưng thần, vừa muốn nghe lại vừa không muốn nghe ông cụ Tăng nói chuyện.

Dù sao, nếu ông cụ Tăng chuyển cổ phần cho Cận Liễm, vậy đồng nghĩa với việc con cháu trong nhà họ Tăng sẽ nhận được ít cổ phần hơn.

Đây là điều đương nhiên.

Tô Nhược Hân nghĩ như vậy, Phong Thắng phản ứng cũng không chậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.