Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 271: Chương 271: Nửa tin nửa ngờ




“Ông bạn già xem đi, ông lại bị cái bệnh này nữa rồi.” Ông cụ Tăng lập tức nhận ra.

Nếu không thì không thể nào có chuyện trước đó còn gọi con bé Tô mà không lâu sau lại hỏi Tô Nhược Hân là ai được.

Rõ ràng là Phong Thắng không nhớ gì về cuộc trò chuyện với Tô Nhược Hân trước đó.

Tô Nhược Hân đứng dậy, rồi cô giơ tay ra ấn lên đầu Phong Thắng.

Phong Thắng sửng sốt tận ba giây, trông sắc mặt ông ta như kiểu thời gian dừng lại ở ba giây ấy vậy, sau đó ông ta giơ ly rượu lên: “Cháu Tô, cháu muốn cướp ly rượu của ông là vì bệnh mất trí nhớ ngắn hạn của ông liên quan đến rượu thật sao?”

Trước sau còn chưa đến ba phút mà trông Phong Thắng như hai người vậy, hoàn toàn khác nhau.

Rõ ràng bị mất trí nhớ ngắt quãng rồi.

Nhưng chính ông ta lại không biết chuyện đó.

“Ông bạn già, ông lại bị bệnh rồi.”

“Tôi bị bệnh?” Phong Thắng mờ mịt.

“Ừ, mới ngay lúc nãy thôi, ông không nhận ra con bé Tô này, còn hỏi cháu nó là ai nữa chữ. Hahaha, người không biết còn tưởng là ông đang đóng kịch đấy.” Ông cụ Tăng cười ha ha.

“Thật sao?”

“Thật.”

Nhưng Phong Thắng vẫn không tin lắm: “Sao tôi không có ấn tượng gì cả? Tôi không tin đâu.”

“Ông Phong ơi, cháu có thể làm chứng cho ông cháu ạ.” Tăng Hi Văn ngồi ở một góc bàn ăn bỗng đứng dậy nói.

“Cháu làm chứng thế nào?” Tăng Hi Văn vừa nói xong thì Phong Thắng hỏi lại ngay.

“Là thế này thưa ông, ban nãy cháu đã quay video đoạn ông và Tô Nhược Hân nói chuyện với nhau lại, ông tự xem đi là biết ạ.” Cô ta nói rồi đứng dậy đi tới chỗ Phong Thắng, sau đó bật video trên điện thoại lên và đưa cho Phong Thắng.

Phong Thắng ngờ vực nhìn video, đoạn video dài có mấy phút thôi, khi thấy cảnh mình bị mất trí nhớ ngắn hạn thì rất ngạc nhiên: “Tôi bị bệnh thật sao?”

“Bị bệnh thật đó, nhiều người ở đây đều thấy cả.” Ông cụ Tăng nhắc nhở Phong Thắng.

“Lạ thế nhỉ, nhưng tôi không biết gì. Căn bệnh của tôi thích đến là đến, kì cục thế.”

“Ông Phong à, bệnh của ông xuất hiện không có gì là kì cục cả. Ông cầm ly rượu lên là sẽ bị bệnh.” Tô Nhược Hân nhìn rượu trong ly của Phong Thắng và nói.

“Ý cháu là chỉ cần ông uống rượu hoặc cầm ly rượu là dễ phát bệnh sao?”

“Cũng không phải ạ. Ông uống rượu trong bữa sáng với bữa trưa thì khó bị lắm, nhưng bữa tối mà cầm ly rượu lên là dễ bị hơn.”

“Ông bạn già, tôi bị thế thật hả?” Phong Thắng hoàn toàn không biết gì về bệnh tình của mình nên chỉ đành quay đầu nhìn ông cụ Tăng.

Mỗi lần ông ta phát bệnh đều được người khác nói cho, chứ ông ta không biết thật.

Ông cụ Tăng trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: “Có phải ngày nào ông cũng tìm tôi uống rượu đâu chứ, sao tôi biết được? Hay ông gọi điện thoại hỏi người nhà ông đi.

“Nhà họ Phong ở gần đây, hay ông bảo người trong nhà đến đây cho cháu hỏi trực tiếp đi. Hiểu biết kỹ càng thì mới dễ chữa bệnh hơn ạ.” Tô Nhược Hân cười nói.

“Đúng đấy đúng đấy, mình cứ làm thế đi.” Ông cụ Tăng nhìn Tăng Bá.

Tăng Bá hiểu, bèn xoay người dặn một người giúp việc đến nhà Phong Thắng gọi người qua đây.

Thế là mọi người tiếp tục ăn uống, bầu không khí cũng thoải mái trở lại như trước, chỉ là Phong Thắng thì không dám cầm ly rượu lên nữa.

Xem video mà Tăng Hi Văn đưa cho, ông ta cũng thấy hơi lo lo.

Ông ta bị bệnh thật.

Trước đây thì chỉ nghe con cháu trong nhà với ông cụ Tăng nhắc thôi, chứ ông ta chưa từng xem video mình bị mất trí nhớ ngắn hạn, nay xem được nên trong lòng cảm thấy rất chấn động.

Trước đây không để ý, nhưng bây giờ ông ta thật sự để ý đến bệnh tình của mình.

Đang ăn thì người giúp việc của nhà họ Tăng dẫn người giúp việc của nhà họ Phong đến.

Đó là người giúp việc chăm sóc Phong Thắng quanh năm.

Lần này, không chờ Tô Nhược Hân gọi người giúp việc đó thì Phong Thắng đã gọi người đó đến bệnh cạnh mình: “Chị Trần, chị nói tôi nghe, hàng ngày tôi dễ bị mất trí nhớ ngắn hạn vào lúc nào nhất?”

Má Trần nghĩ rồi nói: “Dạ là lúc ăn tối hoặc là sau khi ăn tối.”

“Ơ. Lúc ăn sáng và ăn trưa tôi đều uống rượu nhưng tần suất bị bệnh không bằng buổi tối sao?” Phong Thắng nhớ đến lời Tô Nhược Hân vừa nói nên thấy rất ngạc nhiên, thế là ông ta không nhịn được mà hỏi. Thật sự thì ông ta không tin Tô Nhược Hân, một cô gái trẻ tuổi thế mà lại đoán trúng phóc triệu chứng bệnh của ông ta.

Câu nói đó của Phong Thắng đã khiến thái độ của má Trần trở nên nghiêm túc hơn, bà nghĩ tiếp rồi nói: “Vâng, đúng là buổi tối bị thế nhiều hơn.”

Phong Thắng phất tay: “Chị về trước đi.” Sau đó ông ta quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân với thái độ nửa tin nửa ngờ.

Bây giờ ông ta không thể nào không tin tưởng được.

Nếu lúc đầu ông ta vẫn nghi ngờ chuyện Tô Nhược Hân biết ông ta bị mất trí nhớ ngắn hạn là do ông cụ Tăng nói cho.

Nhưng giờ việc hàng ngày lúc nào ông ta dễ bị hay ít bị mà Tô Nhược Hân cũng biết, chuyện này chắc chắn không phải do ông cụ Tăng nói cho cô.

Bởi vì má Trần rất ít khi đến nhà họ Tăng.

Bà ấy là người giúp việc, không có việc gì sẽ không đến nhà họ Tăng.

“Cháu Tô, mỗi ngày ba bữa sáng trưa tối ông đều uống 150 ml rượu, thế tại sao buổi sáng và trưa ít bị bệnh, nhưng buổi tối lại dễ bị bệnh vậy?” Lúc này ông ta cũng rất tò mò.

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Đó là do lượng rượu mà ông uống trong cả ba bữa ăn từ sáng đến tối, đến bữa tối thì nồng độ cồn trong máu cao nhất.”

“Nói cách khác, trải qua một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau, nồng độ cồn trong máu sẽ ít hơn lúc ăn tối sao?” Tăng Hiểu Khê cũng dựa theo đó mà phân tích.

“Vâng.”

“Thế nên mỗi ngày lúc ăn tối ông mới dễ bị bệnh nhất, nguyên nhân là vì khi đó nồng độ cồn trong máu lớn nhất sao?” Tuy Phong Thắng đã già và cũng mắc bệnh mất trí nhớ ngắn hạn, nhưng dù sao ông vẫn là Chủ tịch Phong, ông vẫn có khả năng phân tích vấn đề một cách rõ ràng rành mạch.

“Vâng.”

“Thế nên ông bị bệnh này thì không được uống rượu nữa sao?”

“Vâng.” Tô Nhược Hân bình tĩnh nói.

“Được, ông tin cháu đấy, sau này sẽ cai rượu. Bắt đầu từ việc uống rượu hai bữa sáng trưa, cai bữa tối, sau đó giảm dần dần cho đến khi cai luôn rượu bữa sáng.” Phong Thắng chân thành thề.

“Này ông bạn già, nếu ông khỏi bệnh rồi thì một là phải cảm ơn con bé Tô này, hai là phải cảm ơn Hi Văn cháu gái tôi. Nếu con bé không quay video ông bị mất trí nhớ thì chắc ông không hạ quyết tâm được đâu.” Ông cụ Tăng nói rồi đắc ý nhìn cháu gái mình, quay video đúng lúc đấy.

Tăng Hi Văn ho khan xấu hổ nói: “Ông nội à, thật ra ban nãy chỉ là trùng hợp thôi, cháu phải xin lỗi cô Tô.”

Câu nói xin lỗi của cô ta khiến mọi người thấy ngạc nhiên.

“Hi Văn, cháu làm chuyện gì có lỗi với Nhược Hân sao?” Người hỏi đầu tiên là Tăng Hiểu Khê. Tuy Tăng Hi Văn là con gái của anh trai ruột bà ta, cũng tức là cháu gái của bà ta, đúng là có quan hệ huyết thống hơn Tô Nhược Hân. Có điều giờ Tô Nhược Hân là con gái nuôi của bà ta, là đứa con gái không thua kém gì đứa con gái ruột là Cận Dĩnh, thế nên bà ta không vui khi nghe thấy thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.