Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 201: Chương 201: Cưng chiều vợ bằng thực lực




Hạ Thiên Tường quay lưng về phía Tăng Hiểu Khê, nhẹ nhàng buông tay Tô Nhược Hân ra, đầu tiên là dịu dàng nói: “Ở lại đây phải ăn ngon ngủ ngon.” Sau đó, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nếu gầy đi một lạng hay rụng một sợi tóc, anh nhất định sẽ dỡ bỏ căn biệt thự này.”

“Hạ Thiên Tường, cậu đang uy hiếp tôi à? Tô Nhược Hân ở chỗ tôi sẽ chỉ béo lên thôi, sẽ không mất một lạng thịt cũng không rụng một sợi tóc, điều kiện tiên quyết là tốt nhất cậu đừng có trêu con bé.”

“Chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hạ Thiên Tường không cãi vả với Tăng Hiểu Khê, anh nói thêm một câu rồi cất bước rời đi.

Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa lớn, sau đó, cô và Tăng Hiểu Khê còn chưa xoay người đã thấy có chó săn đi lại bên ngoài biệt thự.

Vừa nhìn đã biết là đến chụp ảnh cô và Tăng Hiểu Khê.

Cô phát hiện, đương nhiên Tăng Hiểu Khê cũng phát hiện ra: “Đừng sợ, chúng ta vào trong trước đã.”

Tô Nhược Hân chỉ đành đi theo Tăng Hiểu Khê vào biệt thự của nhà họ Cận.

Vừa bước vào, Cận Hồng Huy đã tiến tới nghênh đón: “Mọi chuyện đều thuận lợi chứ? Có ai làm khó mọi người không?”

“Có thể xem là ổn, có Hạ Thiên Tường làm vệ sĩ cho tôi nên mọi chuyện đều thuận lợi, cũng không ngờ cậu ta lại ra dáng như thế, làm vệ sĩ rất tiêu chuẩn.” Tăng Hiểu Khê cười nói.

“Bà xã, mọi người thuận lợi cũng không phải đều là công lao của Hạ Thiên Tường, tôi cũng có gọi mấy cuộc điện thoại đấy.” Cận Hồng Huy cố hết sức tranh công trước Tăng Hiểu Khê, vẫn là người đàn ông tốt cưng chiều yêu thương vợ bằng thực lực trong trí nhớ.

Tô Nhược Hân nhìn dáng vẻ cưng chiều vợ của Cận Hồng Huy, đột nhiên nhớ đến Hạ Thiên Tường, nếu một ngày nào đó sau này cô chắc chắn bản thân thật sự yêu anh, sau đó gả cho anh, có phải anh cũng sẽ cưng chiều cô như Cận Hồng Huy cưng chiều bà xã không.

Tô Nhược Hân nhìn Cận Hồng Huy cưng chiều bà xã như thế thì cũng thấy hâm mộ Tăng Hiểu Khê.

Người phụ nữ được cưng chiều luôn hạnh phúc nhất, cũng xinh đẹp nhất.

Nhưng Cận Hồng Huy cưng chiều Tăng Hiểu Khê như thế, Tăng Hiểu Khê lại hoàn toàn xem thường: “Được rồi, đừng lải nhải nữa, con gái của tôi đến rồi, ông có đích thân giám sát việc dọn dẹp phòng ngủ cho khách mà tôi đã trang trí từ trước không?”

“Có.” Lúc này, Cận Hồng Huy mới nhìn về phía Tô Nhược Hân.

Tăng Hiểu Khê lập tức vỗ nhẹ lên tay Tô Nhược Hân: “Gọi ba nuôi đi con.”

“Con chào ba nuôi,”

“Ừ.” Cận Hồng Huy nhìn Tô Nhược Hân, lập tức lộ ra dáng vẻ ba ruột nhìn con gái, hơn nữa còn hiền hoà hơn Tô Cảnh Đình rất nhiều: “Nhóc Tô, sau này nếu có ai dám ức hiếp con, con chỉ cần nói với mẹ nuôi, sau đó ba nuôi và mẹ nuôi sẽ cùng nhau bảo vệ con, đừng ai nghĩ đến việc bắt nạt con, con gái của Cận Hồng Huy này, nếu ai dám ức hiếp thì chính là đối đầu với ba.”

“Cảm ơn ba nuôi.” Tô Nhược Hân vui vẻ gật đầu.

Dù tốc độ nhận nuôi của ba mẹ nuôi hơi nhanh, nhanh đến mức không có quá trình gì đã gọi là ba mẹ nuôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Hạ Thiên Tường đã ngầm cho phép thì cô cũng không sợ hãi nữa, cũng yên tâm hơn.

“Không được nói cảm ơn, đều là người một nhà, nói cảm ơn thì khách sáo quá, mẹ dẫn con đi xem phòng, nếu không thích thì mẹ sẽ tranh thủ thời gian cho người trang trí thêm.” Tăng Hiểu Khê vừa nới vừa kéo Tô Nhược Hân đi về phía thang máy.

Tô Nhược Hân nhấp môi, thật ra lúc này cô muốn ăn gì đó hơn, còn phòng thì chỉ cần có giường là cô thấy hài lòng rồi, thật sự không có gì phải kén chọn cả.

Nhưng Tăng Hiểu Khê quá nhiệt tình, chỉ muốn kéo cô đi xem phòng.

Cũng may khi cô đang đói đến mức bụng kêu ùng ục, thì nghe Tăng Hiểu Khê nói: “Hồng Huy, ông mau bưng đồ ăn ra đi, tôi và Tô Nhược Hân xem phòng xong sẽ xuống ăn cơm, con bé đói rồi.”

“Được.”

Tô Nhược Hân lập tức thấy ấm lòng.

Cả quá trình nhận ba mẹ nuôi còn chưa đến một giờ, nhưng cô có cảm giác như bản thân thật sự là con gái của Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy.

“Mẹ nuôi, mẹ đối xử tốt với con quá.” Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng cô.

“Cái mạng này của mẹ cũng là của con, hôm đó rất có thể mẹ đã đau đến chết trong xe rồi, không cần thuốc vẫn có thể chữa khỏi bệnh của mẹ, con ở trong lòng mẹ còn thân thiết hơn cả con gái nữa.”

Tăng Hiểu Khê kéo cô đến phòng ngủ cho khách trên tầng hai, nói là phòng cho khách, nhưng vừa mở cửa ra, Tô Nhược Hân đã sững sờ.

Đây là phòng ngủ cho khách à?

Rõ ràng là một phòng công chúa mà.

Phòng có màu hồng, giữa phòng ngủ rộng rãi có một cái giường tròn lớn, trên trần chỗ giường lớn có rèm vải màu hồng rủ xuống, nhẹ nhàng tung bay, trông rất đẹp.

Đồng thời còn có một thứ thu hút Tô Nhược Hân hơn chiếc giường.

Đó chính là hơn mười mấy con búp bê barbie và búp bê vải.

Tô Nhược Hân lập tức cầm lấy một con búp bê ôm vào lòng: “Mẹ nuôi, con rất thích.”

“Thích thì được, cứ xem nơi này như nhà của mình, thiếu cái gì cứ nói với mẹ nuôi, được chứ?”

“Vâng ạ.” Tô Nhược Hân thầm thấy ngọt ngào: “Căn phòng này thật sự do ba nuôi giám sát trang trí sao?”

Các vật trang trí nhỏ được trưng bày khắp nơi, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào đếm hết được, nhiều như thế, chắc chắn không thể mua được trong một hai tiếng đồng hồ rồi trang trí lên.

“Ặc, ông ấy chỉ trông coi việc dọn dẹp thôi, căn phòng này là mẹ đích thân trang trí đấy, thế nào, có đẹp không?”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Rất đẹp, rất có cảm giác nghệ thuật.” Còn rất ấm áp.

“Trông rất có cảm giác thiếu nữ nữa, hì hì.” Tăng Hiểu Khê nhìn một vòng, sau đó cười đắc ý.

“Con rất thích.”

“Đó là chuyện đương nhiên, đây là phòng ngủ bắt đầu trang trí từ ngày con chữa khỏi bệnh cho mẹ đấy, mẹ luôn muốn đón con đến đây ở, ừm, bây giờ vừa khéo dẫn con đến đây xem thành quả.”

“Bắt đầu… trang trí từ ngày con cứu mẹ?” Chẳng trách mỗi một thứ trong phòng này, từ món lớn đến món nhỏ, tất cả đều có vẻ rất mới, thì ra là cố ý trang trí cho cô.

“Ừm, mẹ đã coi con như con dâu sắp cưới rồi, nghĩ là trước khi con và Liễm Nhi chưa kết hôn, lúc con đến thì sẽ ở đây, đợi hai đứa kết hôn rồi thì con dọn sang ở phòng của Liễm Nhi, khi đó còn nghĩ nếu con không để ý thì có thể ở phòng của Liễm Nhi luôn cũng được.”

“...” Tô Nhược Hân mím môi, thật sự không ngờ Tăng Hiểu Khê lại thoáng như thế, thậm chí còn đồng ý cho hai người chưa kết hôn ở cùng nhau.

Đây là chưa nói được mấy câu đã bắt đầu giới thiệu Cận Liễm cho cô.

Giống như Cận Liễm là một người đàn ông không ai thèm cưới vậy.

Nhưng một người đàn ông xuất sắc như vậy, còn có gia thế tốt, e rằng cô gái muốn vào phòng của Cận Liễm sẽ nhiều không đếm xuể.

“Mẹ nuôi, con hơi đói.” Tô Nhược Hân cũng không biết nên đáp lời Tăng Hiểu Khê thế nào, dù từ chối bà bao nhiêu lần, Tăng Hiểu Khê vẫn luôn ao ước có thể cưới cô về làm dâu.

Tăng Hiểu Khê gõ lên đầu mình: “Xem này, sao mẹ lại quên mất được chứ, đi thôi, lúc này có lẽ ba nuôi của con đã dọn cơm xong rồi, mau đi xuống lấp đầy bụng thôi.”

Lúc bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy bàn ăn trong phòng ăn nối với phòng khách, Tô Nhược Hân lại ngây người lần nữa.

Cô từng trải nghiệm bữa cơm của nhà họ Hạ, cũng là một gia đình giàu có.

Nhưng lúc này khi nhìn thấy đồ ăn để trên bàn đá cẩm thạch dài khoảng ba mét, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là, có khoảng mười mấy món ăn, có lẽ Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy cũng chưa ăn tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.