Đây là muốn ăn cùng với cô.
Kết quả lúc đi tới trước bàn thức ăn ngon vô cùng đa dạng, chợt nghe Tăng Hiểu Khê nói với Cận Hồng Huy: “Không phải ông đã ăn trước rồi à, ông đi làm việc của ông đi, đừng ở đây ảnh hưởng tôi và con gái tâm sự, chủ đề giữa phụ nữ, ông không nên tham gia vào.”
Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra sở dĩ có nhiều thức ăn như thế chắc chắn là vì chào mừng cô, dù có lãng phí cũng phải nấu nhiều.
Cận Hồng Huy đột nhiên bị xua đuổi đành phải đứng dậy: “Được, vậy tôi đến phòng làm việc, ăn xong thì bảo tôi, để tôi dọn dẹp.”
“Ba nuôi, ăn xong để con dọn là được, không cần phải gọi ba đâu.” Cô còn trẻ, dù cần rửa bát cũng phải là cô làm, sao có thể làm phiền Cận Hồng Huy được.
Cô không ngờ một gia đình như nhà họ Cận lại không có giúp việc, tất cả mọi chuyện đều do Cận Hồng Huy đích thân làm.
Nhưng đồ ăn trên bàn cũng có thêm hương vị của gia đình hơn.
Dù đồ ăn những đầu bếp kia làm trông rất đẹp, nhưng hương vị chắc chắn là từ một loại phụ gia nào đó, bàn ăn này khiến người ta muốn ăn hơn đồ ăn của đầu bếp nấu nhiều.
“Ha ha, nhóc Tô quả nhiên ân cần hơn thằng con trai Cận Liễm kia nhiều, Cận Liễm chưa từng rửa bát bao giờ.” Cận Hồng Huy nghe cô nói sẽ chủ động rửa bát thì không khỏi cảm thán.
Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng, không ngờ câu nói này của mình lại khiến Cận Liễm nằm không cũng trúng đạn.
“Được rồi, lại lải nhải đấy, mau đi đến phòng làm việc đi.” Tăng Hiểu Khê càng nhìn Tô Nhược Hân càng thấy thích, chỉ muốn độc chiếm cô. Bà mỉm cười ngồi xuống đối diện Tô Nhược Hân, cứ nhìn cô như thế.
Cận Hồng Huy rời đi, Tô Nhược Hân bắt đầu ăn.
Vừa cho vào miệng đã liên tục khen ngợi: “Tay nghề của ba nuôi đỉnh quá.”
“Ha ha, chỉ có người nhà chúng ta mới có thể ăn được món ông ấy nấu thôi, người bên ngoài ngày nhớ đêm mong cũng vô dụng, ba nuôi của con cũng không thèm nấu cho đâu.”
“Nấu nhiều món như thế, chắc chắn ba nuôi rất vất vả.”
“Không vất vả gì đâu, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn đã được chế biến, ông ấy cũng không cần cắt rửa, chỉ cần lấy ra xào xào là được, có gì à vất vả chứ.” Tăng Hiểu Khê lại tỏ vẻ không có gì kỳ lạ nói.
Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra, ở nhà họ Cận, Tăng Hiểu Khê mới thật sự là người có quyền lực nhất.
Thật không ngờ rằng Cận Hồng Huy lại là một trạch nam.
Trạch nam chỉ muốn ở trong nhà.
Món ăn ông ta nấu có thể nói là đẳng cấp như đầu bếp, rất đẹp.
Cô vốn đã đói, cho nên cũng ăn nhiều hơn.
Lúc cô ăn, Tăng Hiểu Khê cứ nhìn cô mãi: “Tô Nhược Hân, bình thường con ăn khỏe thế sao?”
Câu hỏi này khiến Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng: “Khụ khụ, đúng… đúng thế.”
“Đừng sợ, mẹ nuôi không trêu con ăn khoẻ, mà là hâm mộ con, mỗi lần ba nuôi của con nấu ăn, mẹ cũng muốn ăn nhiều như con, nhưng lại đành chịu, vì giữ dáng, mỗi bữa hàng mẹ còn không ăn được một phần ba của con, thật là lãng phí tài năng của ba nuôi con.”
Nghe Tăng Hiểu Khê cảm thán, Tô Nhược Hân cũng không còn xấu hổ nữa.” Vậy con tiếp tục ăn đây.”
Nhiều như thế, không ăn lãng phí lắm.
Huống hồ cô cũng là đang cổ vũ cho Cận Hồng Huy.
Khác với hương vị đồ ăn đầu bếp nhà họ Hạ nấu, nhưng đều ăn rất ngon.
“Ăn đi, mẹ thấy con ăn mẹ cũng vui, nếu từ nhỏ con đã là con gái của bọn mẹ thì tốt quá.” Tăng Hiểu Khê càng nhìn Tô Nhược Hân càng thấy thích.
Vì thế, bắt đầu từ khi Tô Nhược Hân ăn cơm, cả quá trình Tăng Hiểu Khê đều nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
May mà Tô Nhược Hân có tâm lý vững và không câu nệ tiểu tiết, nếu không e rằng đã ăn không vào từ lâu rồi.
Ăn bữa tối xong, Tô Nhược Hân thật sự bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
Đương nhiên Tăng Hiểu Khê cũng dọn dẹp cùng cô.
Thức ăn còn thừa đều đổ hết, sau đó đặt bát đĩa vào trong máy rửa bát.
Đó là một máy rửa bát tự động rất lớn.
Lúc cho vào rất bẩn và lộn xộn, nhưng lúc rửa xong, bát ra bát, đĩa ra đĩa, không chỉ rửa sạch có còn sắp xếp gọn gàng theo loại.
Tô Nhược Hân nhìn thao tác hoàn toàn tự động này, cảm thấy đây không phải rửa bát mà là đang chơi trò chơi, rất thú vị.
Cho nên chỉ mất khoảng mười phút đã dọn dẹp xong phòng bếp.
Lúc này nhìn đồng hồ đã là mười giờ tối, Tô Nhược Hân vẫn còn mơ hồ về hành động của Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê tối nay, lúc này bèn muốn trở về phòng, sau đó hỏi rõ Hạ Thiên Tường.
“Mẹ nuôi, đã mười giờ, muộn quá rồi, chúng ta đi ngủ sớm thôi.”
“Được, sáng mai con muốn thức dậy lúc nào cũng được, dậy muộn cũng không sao, nếu mẹ và ba nuôi của con ra ngoài sẽ nấu trước đồ ăn cho con rồi đặt trong tủ lạnh, con hâm lại trong lò vi sóng là có thể ăn, tuyệt đối đừng dậy sớm, cứ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy đi, Liễm Nhi cũng giống như thế, cho nên con không cần phải khách sáo.”
“Vâng.” Tô Nhược Hân đồng ý, nhanh chóng quay về phòng, lúc nằm trên giường tròn lớn, cô nhìn rèm vải màu hồng đang rũ xuống, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Sau đó, cô mở điện thoại ra.
Lúc trước sau khi ra khỏi cục cảnh sát lên xe cô đã muốn xem điện thoại rồi.
Dẫu sao từ khi điện thoại bị tịch thu, ở trong phòng tạm giam cô rất nhớ điện thoại, rất muốn xem nó.
Nhưng lúc lên xe đã bắt đầu trò chuyện với Tăng Hiểu Khê.
Cho nên vẫn luôn không có thời gian xem điện thoại.
Bây giờ mở ra, trong điện thoại có rất nhiều thông báo.
Không ngừng hiện lên.
Nhưng Tô Nhược Hân vẫn tìm đến số điện thoại của Hạ Thiên Tường.
Mở ra, không có một tin nhắn nào cả.
Cô nhìn khung trò chuyện trống không của hai người, chợt hơi ngơ ngác.
Tại sao người khác gửi cho cô nhiều tin nhắn như thế, anh lại không gửi gì cả?
Anh nói anh thích cô, chẳng lẽ thật sự là nói đùa sao?
Lúc này, Tô Nhược Hân chợt hơi lo được lo mất.
Sau đó, vào lúc cô ngẩn người, điện thoại đột nhiên reo lên, thấy à Hạ Thiên Tường gọi đến, Tô Nhược Hân lập tức nghe máy theo phản xạ có điều kiện: “Hạ Thiên Tường, sao anh không gửi tin nhắn nào cho tôi cả vậy?”
“Chỉ muốn gọi điện thoại thôi.”
“Ặc.”
“Gọi điện thoại có thể nghe thấy giọng nói, gửi tin nhắn thì không.”
Tô Nhược Hân cho câu này max điểm, cô thích nghe.
“Nói đi, không phải anh và mẹ nuôi luôn không hợp nhau sao, tại sao lại cho tôi nhận bà làm mẹ nuôi?”
“Hôm qua anh đã nói với em rồi, em đi theo anh sẽ chỉ gặp nguy hiểm thôi, không an toàn.”
“Cho nên anh muốn lợi dụng mẹ nuôi bảo vệ tôi.”
“Không phải lợi dụng, là bà ta muốn.”
“Hạ Thiên Tường, Triệu Giai Linh sao rồi?”
“Tàn phế rồi.”
Đầu tiên Tô Nhược Hân hơi sửng sốt, sau đó trong đầu hiện lên hình ảnh “sáu miếng băng gạc”.
Người đàn ông xấu xa này để lại sáu miếng băng gạc trong bụng Trần Ngọc Thuý, bây giờ chắc chắn mỗi ngày bà ta đều rất khó chịu.
Chắc hẳn việc Triệu Giai Linh bị tàn phế cũng liên quan đến người đàn ông này.
“Mau cho tôi biết, có phải anh làm không?”
“Ừm.” Hạ Thiên Tường thẳng thừng thừa nhận.
Tô Nhược Hân hỏi anh cái gì, anh đều sẽ nói thật.
“Có phải vì cô ta bị tàn phế, cho nên cục cảnh sát mới mãi không chịu thả tôi ra không.” Tô Nhược Hân bắt đầu suy đoán.