Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 203: Chương 203: Là bọn họ gây chuyện với ông ta




“Không phải.”

“Là… là người phái người ngắt điện trong hội trường đó, người đó vì Triệu Giai Linh mà tìm quan hệ ngăn cản tôi ra ngoài sao?”

“Phải.”

“Tôi biết rồi, cho nên anh bèn phái người làm ầm ĩ ở hiện trường xảy ra chuyện hôm đó.”

Chẳng trách lúc cô ra ngoài, trước cửa lại có nhiều người như vậy.

Thì ra đều là Hạ Thiên Tường lặng lẽ phái người đến.

Những người kia đều là người tận mắt nhìn thấy Triệu Giai Linh dùng dao đâm cô trước.

“Ừm.”

“Vậy anh đã điều tra ra người đứng sau là ai chưa?” Điều Tô Nhược Hân tò mò nhất bây giờ là thân phận của người kia.

Lần trước cũng vị người kia mà cô suýt bỏ mạng.

Kết quả Hạ Thiên Tường lại không trả lời câu hỏi này của cô.

“Hạ Thiên Tường, anh vẫn luôn không nói gì, anh không muốn nói với tôi người đó là ai sao?” Tô Nhược Hân không khỏi thấy tò mò hơn.

Dường như đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài của người đàn ông, sau đó là giọng nói trầm khàn của Hạ Thiên Tường: “Là bà ta không thích em.”

“Ai cơ? Chủ tịch Lục sao?” Người đầu tiên Tô Nhược Hân nghĩ đến chính là Lục Diễm Chi.

Lục Diễm Chi vì không cho Hạ Thiên Tường cưới cô, có lẽ thật sự có thể làm ra chuyện giết chết cô.

“Không phải.”

“Không phải Chủ tịch Lục thì còn có thể là ai nữa? Anh cho tôi biết đi.” Trong đầu cô lần lượt xuất hiện hình ảnh của tất cả những người quen biết một lượt, thật sự không thể nghĩ ra được.

“Người phụ nữ của ông ta.”

“Người phụ nữ của… của ai?”

“Người phụ nữ của Hạ Sâm.” Hạ Thiên Tường nhỏ giọng nói, sau đó lại im lặng.

Tô Nhược Hân sửng sốt: “Người phụ nữ của ba anh?”

Cô biết ba của Hạ Thiên Tường có rất nhiều phụ nữ, hơn nữa còn có rất nhiều con riêng.

Lúc trước cô đã nghĩ có lẽ là con riêng của Mặc Sâm gây ra tai nạn giao thông của Hạ Thiên Tường, muốn giết anh sau đó giành lấy địa vị của anh.

Bây giờ xem ra có lẽ cô đoán đúng rồi.

Nhưng lần này không chỉ muốn giết Hạ Thiên Tường mà còn muốn giết cô nữa.

Cô là một cô gái yếu đuối, giết cô làm gì?

Tô Nhược Hân thật sự không đoán ra được mục đích giết cô của đối phương.

“Có lẽ là hận em, nếu không nhờ có em, anh cũng không sống được, bây giờ đã chỉ còn một bộ xương rồi.” Giọng nói của Hạ Thiên Tường ngày càng khàn, cũng ngày càng có vẻ cô đơn.

“Ặc, vì tôi cứu anh nên bà ta muốn giết tôi ư?”

“Tô Nhược Hân, ở trong mắt bọn họ, em là phúc tinh của anh, em có thể mang đến may mắn cho anh, năm nay lợi nhuận của Tập đoàn Hạ Thị có thể tăng gấp đôi cũng là công lao của em.”

“Công lao của tôi? Tôi không biết kinh doanh, cũng chưa từng giúp đỡ việc kinh doanh của anh mà.”

“Là Lương Viễn.” Dù không muốn thừa nhận, nhưng Hạ Thiên Tường chưa từng giấu diếm, hợp đồng ký với Lương Viễn gần đây đúng là đã mang đến lợi ích kinh tế to lớn cho Tập đoàn Hạ Thị, sức ảnh hưởng trong ngành cũng ngày càng mạnh.

“Đó là bản lĩnh của anh, nếu anh vận hành không tốt, bác Lương cũng sẽ không hợp tác với anh.” Tô Nhược Hân cười, không muốn tăng thêm áp lực cho Hạ Thiên Tường.

“Trước giờ ông ấy chưa từng hợp tác với Tập đoàn Hạ Thị.” Hạ Thiên Tường nói khẽ.

Lúc anh vừa tiếp nhận Tập đoàn Hạ Thị đã lập tức đến tìm Lương Viễn để hợp tác, nhưng vẫn luôn bị Lương Viễn gài, cho nên cũng trở nên đề phòng ông ta.

“Ha ha, Hạ Thiên Tường, nếu anh cảm thấy mắc nợ tôi thì chia hoa hồng cho tôi đi.”

“Được, ba tỷ nhé?” Hạ Thiên Tường không chút do dự nói.

“Không không không, tôi không cần nhiều như thế, tôi chỉ cần đủ trả tiền lương cho chị Chiêm và tiền thuê căn hộ là được.” Nghe thấy ba tỷ, Tô Nhược Hân suýt bật dậy, Hạ Thiên Tường có thể chia cho cô ba tỷ hoa hồng một tháng từ dự án kia sao?

Thế thì lãi nhiều quá.

“Đồng ý.” Có lẽ biết Tô Nhược Hân không thích thoải mái tiêu tiền của anh, cho nên Hạ Thiên Tường cũng không phản đối mà thẳng thừng đồng ý.

“Ha ha, vậy sau này tôi ở trong căn hộ cũng không phải là ăn chùa ở chùa nữa rồi.”

“Ừm, không phải, đó là thứ mà em nên có được.”

Nói xong chuyện này, Tô Nhược Hân lại tò mò về người giúp Triệu Giai Linh giết cô: “Hạ Thiên Tường, người phụ nữ kia lợi hại lắm sao?” Lợi hại đến mức dường như Hạ Thiên Tường cũng không tiện ra tay với bà ta.

“Xuất thân.” Còn về những chuyện khác thì chỉ cần ra lệnh mà thôi.

“Xuất thân gì cơ?”

“Công chúa nước D.”

Điện thoại trong tay Tô Nhược Hân lập tức rơi xuống.

Cô phát hiện mỗi lần nói chuyện với Hạ Thiên Tường, cô luôn có thể bị tin tức anh nói làm khiếp sợ.

Nước D là một quốc gia sản xuất nhiều dầu hoả.

Vậy đương nhiên công chúa nước D sẽ rất cao quý rồi.

Chẳng trách Hạ Thiên Tường không dám trở mặt với người phụ nữ kia, quả nhiên có thân thế hiển hách.

“Nhược Hân, em sao vậy?”

“Nhược Hân, sao em không nói gì?”

“Nhược Hân…”

Mãi đến khi nghe thấy tiếng hô vội vã không ngừng vang lên trong điện thoại, Tô Nhược Hân mới lấy lại tinh thần, cô từ từ cầm điện thoại đã mở loa ngoài từ trước lên: “Rốt cuộc ba của anh là một người đàn ông thế nào? Có Chủ tịch Lục còn chưa đủ sao? Thậm chí còn… trêu… trêu chọc cả công chúa nước D nữa?”

Vấn đề là công chúa một nước vẫn cam lòng làm vợ bé.

Đúng thế, chỉ cần Lục Diễm Chi còn ở trong biệt thự của nhà họ Hạ một ngày, thì bà ta vẫn là bà chủ nhà thứ ba của nhà họ Hạ.

Cho nên tất cả những người phụ nữ khác của Hạ Sâm đều là vợ bé.

Cô chợt hiểu ra tại sao Lục Diễm Chi luôn muốn tìm cho Hạ Thiên Tường một cô gái môn đăng hộ đối để làm mợ Hạ rồi.

Ngay cả công chúa mà Mặc Sâm cũng dám động vào, chắc chắn ông ta còn trêu ghẹo rất nhiều người phụ nữ mà người bình thường không dám.

Hơn nữa còn sinh rất nhiều con riêng.

Những người phụ nữ thân phận hiển hách kia và con riêng của bọn họ mơ ước vị trí Tổng Giám đốc Hạ Thị của Hạ Thiên Tường, thậm chí muốn thay thế anh cũng là chuyện bình thường.

Dù sao mẹ quý nhờ con, con cũng quý nhờ mẹ mà.

Có thể duy trì quan hệ tình nhân với Mặc Sâm nhiều năm như thế, thì chuyện mỗi ngày nằm mơ cũng muốn làm chính là vợ bé lên chức.

Cô hỏi mãi, Hạ Thiên Tường mới nhỏ giọng nói: “Là bọn họ quyến rũ ông ta.”

Là bọn họ quyến rũ ông ta.

Là những người phụ nữ thân phận hiển hách kia cam tâm tình nguyện quyến rũ Hạ Sâm…

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hai chữ “ngọc quý”.

Mặc Sâm đúng là giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Bỏ đi, cô cũng không muốn nói tới phụ nữ của Hạ Sâm.

Một công chúa suýt đã lấy mạng cô.

Cho nên Hạ Thiên Tường mới vì lo lắng cho sự an toàn của cô nên không công khai quan hệ giữa hai người, vẫn luôn để Tô Thanh Hà mang thân phận vợ chưa cưới của anh.

Sau đó thì đưa cô cho Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy.

Để hai người danh chính ngôn thuận bảo vệ cô.

“Hạ Thiên Tường, rốt cuộc anh sống trong một gia đình thế nào vậy?” Tô Nhược Hân chợt phát hiện cô biết quá ít chuyện của nhà họ Hạ.

“Nhược Hân, anh…”

Tô Nhược Hân thẳng thừng ngắt lời anh: “Hạ Thiên Tường, bây giờ tôi ngày càng khoẻ hơn rồi, yên tâm, tôi có khả năng tự vệ.”

Xem ra nếu cô thật sự thích Hạ Thiên Tường thì nhất định phải nghiêm túc tu luyện phương pháp cửu kinh bát mạch, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.

Như thế dù có mười Triệu Giai Linh, cô cũng không sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.