Kết quả, Hạ Thiên Tường dùng vân tay mở cửa phòng ra. Khi Tô Nhược Hân được đặt nhẹ nhàng lên giường, cuối cùng cô cũng phản ứng lại, nơi này làm gì phải là phòng Tổng thống gì chứ? Là căn phòng có chiếc giường lớn cô với anh từng ở mà!
Nhưng khóa cửa lại đổi thành khóa vân tay chỉ thuộc về mình anh.
Đây… lại là một căn phòng chuyên dành cho anh ở khách sạn Kawitt à?
“Sao… sao lại ở đây?”
“Anh thích.” Hạ Thiên Tường nói xong, cơ thể vừa vặn, thon dài của anh cúi xuống.
Đèn phòng chợt tắt.
Ánh đèn neons bên ngoài cửa sổ, chiếu xuyên qua rèm cửa vào trong phòng, nhưng vẫn là một mảng đen u tối.
Chỉ là trong bóng đêm, mọi giác quan đều nhạy cảm như vậy.
Cảm giác quen thuộc này đột nhiên ập đến người cô, nhưng có đẩy thế nào cũng không ra: “Hạ Thiên Tường…Hạ Thiên Tường…” Cô lẩm bẩm tên anh, không biết tối nay có phải là ảo giác hay không, cả thế giới điên đảo, xoay chuyển.
Hạnh phúc đến quá nhanh, tới nỗi cô không cách nào tiếp nhận nổi.
Không tin khoảnh khắc này là thật.
“Gọi tên anh.”
“Thiên Tường.” Giọng trầm thấp, khàn đục của người đàn ông vô cùng quyến rũ, Tô Nhược Hân không thèm nghĩ, lập tức gọi tên anh.
Giống như muốn đòi lại tất cả những thứ không được nhận trong nửa tháng nay, Hạ Thiên Tường hôn cô, hôn đến phát nghiện.
Cho đến khi cảm giác sưng đau truyền đến, Tô Nhược Hân buồn bực cắn một cái, lúc này Hạ Thiên Tường mới buông cánh môi cô ra, nhưng vẫn mặc kệ cho cô cắn mình.
Mùi máu tanh lan ra giữa hai người, nhưng cô lại khe thấy tiếng cười khẽ của anh: “Ha ha.”
Tiếng cười này cuối cùng cũng giúp Tô Nhược Hân mở được răng ra. Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa cánh môi chảy máu của anh: “Đau không?”
“Không đau lòng bằng trước đó.” Anh nói xong, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, làm vậy dường như có thể cảm nhận được nỗi xót xa trước đây của anh.
“Nói cho em biết vì sao?” Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường cũng nhìn lại cô, nhưng chỉ một lát, sau đó anh khàn giọng, nói: “Nhược Hân, là anh không tốt, anh không buông bỏ em được.“.
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em |||||
Lời nói thẳng thắn, từng câu từng chữ rơi vào tim Tô Nhược Hân, chỉ cảm thấy ấm áp và ngọt ngào, anh thừa nhận là được rồi.
Những thứ khác không quan trọng.
Đều không quan trọng.
Chỉ cần cho cô thời gian, sớm muộn gì cô cũng có thể tra ra được nguyên nhân thay đổi của anh vào nửa tháng trước.
Chắc chắn là có nguyên nhân.
Lại còn là một nguyên nhân anh không tiện nói với cô.
Chị Trương không tra ra được, cô vẫn có thể tra được từ chỗ Lục Diễm Chi, Hạ Thiên Hương và bà cụ.
Đều có thể.
Tô Nhược Hân ngủ rồi.
Là bị Hạ Thiên Tường hôn đến nỗi ngủ luôn.
Nhưng cho dù là ngủ, người đàn ông này cũng không tha cho cô.
Giống như bị làm phép ma chú, không hôn cô, cả người anh sẽ cảm thấy bứt dứt, khó chịu.
Đêm đó, Tô Nhược Hân liên tục nằm mơ, trong mơ đều là cảnh cô bị cưỡng hôn.
Đến nỗi, hôm sau khi tỉnh dậy, nhìn cánh môi sưng đỏ của mình trong gương, Tô Nhược Hân quay người, véo mạnh Hạ Thiên Tường: “Cái đồ điên nhà anh!”
Hôn môi cô sưng phồng hết lên.
Sưng rất nghiêm trọng.
Vòng bàn tay lớn ra phía sau, ôm lấy eo cô: “Hôm nay xin nghỉ đi, được không?”
“Không, em là thực tập sinh, nghỉ thì sẽ mất công việc đó.” Cô rất quý trọng công việc thực tập ở phòng khám của Mạc Tử Đơn.
Không phải thực tập sinh nào mỗi tháng cũng có thể nhận được lương ba mươi triệu.
Không phải người nào không có giấy chứng nhận cũng có thể được vào thực tập ở một nơi vô cùng chuyên nghiệp như phòng khám này.
“Mở một phòng khám thì sao?” Hạ Thiên Tường cúi xuống, gương mặt điển trai cọ xát trên tóc cô.
Tô Nhược Hân vừa khéo nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau trong gương, lập tức cảm thấy nóng mặt: “Anh… anh dậy đi, ban ngày ban mặt rồi.”
“Không dậy.” Hạ Thiên Tường dựa lên người cô giống như con Koala.
“Hạ Thiên Tường, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.” Tô Nhược Hân lấy kem đánh răng gõ lên đầu người đàn ông.
“Ừ.”
“Em muốn đánh anh.”
“Ừ.”
“Em muốn cắn anh.”
“Đã cắn rồi.”
“Muốn cắn nữa.”
“Ừ.”
“Em muốn anh quỳ sầu riêng hơn.”
“Ừ.”
“Quỳ ván giặt quần áo.”
“Ừ.”
“Anh đều đồng ý?” Tô Nhược Hân buồn cười, nhìn người đàn ông vẫn vùi đầu trong tóc mình.
Lần đầu tiên phát hiện, Hạ Thiên Tường cũng có lúc giống một cậu bé, khác hẳn với hình tượng Tổng Giám đốc tập đoàn Hạ Thị.
“Ừ.”
Tô Nhược Hân lập tức cười rộ như hoa nở, xoay người đẩy Hạ Thiên Tường ra: “Em nhớ hết rồi đấy! Anh muốn gặp em nữa thì cứ chuẩn bị dụng cụ đầy đủ trước đi! Nếu không, đừng đến gặp em!”
“Nhược Hân…”
Một tay Tô Nhược Hân nghịch nước, vẩy thẳng lên mặt Hạ Thiên Tường: “Nhớ kỹ cho em, nếu không, em lại mặc kệ anh đấy.” Nói xong, cô quay người trở về phòng.
Khi đang đổi sang bộ lễ phục mặc tối qua, cô bèn nghe thấy anh nói: “Là đồ người khác chuẩn bị, anh không thích.”
“Ầm” một tiếng, mặt Tô Nhược Hân càng nóng hơn: “Ai bảo anh không chuẩn bị cho em, em đành phải mặc của người khác thôi.”
Thế nhưng, một giây sau, Tô Nhược Hân đã bị vả mặt. Hạ Thiên Tường khẽ kéo cửa tủ quần áo khách sạn ra, sau đó lấy một bộ trong hàng đồ nữ ra: “Bộ này đẹp.”
Anh đã sớm chuẩn bị cho cô.
Cho nên, anh không muốn cô mặc đồ người khác chuẩn bị cho cô nữa.
Cho dù là Tăng Hiểu Khê chuẩn bị cho, cũng không được.
“Anh… chuẩn bị những thứ này từ bao giờ?” Nhiều bộ như vậy, chắc chắn không phải là chuẩn bị vào tối qua sau khi cô đến.
Bởi vì từ tối qua khi cô vào căn phòng có chiếc giường lớn này, cũng chưa từng mở cánh cửa đó ra.
Càng không có ai đến.
Đương nhiên sẽ không có người đưa quần áo tới.
Những bộ quần áo này rõ ràng đã chuẩn bị từ trước khi cô đến đây vào tối qua.
Trong khoảng thời gian xa cách với cô, Hạ Thiên Tường thật sự đã chuẩn bị một tủ quần áo cho cô rồi cất vào tủ này.
“Không nhớ nữa.”
Anh… căn phòng chuyên dành cho anh không phải là phòng Tổng thống à?”
“Là phòng này.” Hạ Thiên Tường chỉnh lại lời Tô Nhược Hân.
Được rồi, cô hoàn toàn không theo kịp logic của anh.
“Anh ra ban công đi.” Nhìn bộ váy dạ hội hôm qua cô cởi ra, quả thực không thích hợp để mặc đi làm, vì vậy, do dự một lúc, Tô Nhược Hân đã chọn chiếc váy mà Hạ Thiên Tường đưa cho mình.
Khi nhận lấy, cô cảm thấy cảm giác tay mình rất tốt.
Tất cả quần áo Hạ Thiên Tường tặng cho cô đều là hàng xa xỉ, đắt đỏ.
May mà đến giờ anh vẫn chưa từng nhắc đến chuyện bắt cô phải trả nợ.
Nếu không ngoài việc bán mình, cô hoàn toàn không trả nổi.
“Được.” Có lẽ là biết cô ngượng, nên Hạ Thiên Tường không tình nguyện lắm, đi ra ban công.
Nhìn thấy bóng lưng dài của anh biến mất ở cửa ban công, Tô Nhược Hân nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ngủ.
Sau đó, khi lấy bộ đồ mới từ trên móc xuống, mới phát hiện không chỉ có quần áo, mà bên trong còn kết hợp đồ lót.
Màu hồng, khi rơi xuống giường, mặt Tô Nhược Hân càng đỏ hơn.
Thứ đồ thầm kín như vậy, mà Hạ Thiên Tường cũng chuẩn bị đầy đủ cho cô.