Tô Nhược Hân theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hạ Thiên Tường, trái tim lập tức nhói lên. Ngay sau đó, cô quay lại, không tiếp tục nhìn người đàn ông đi qua người mình lúc nào không hay.
Dường như đã rất lâu không tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như vậy.
Hơi thở đàn ông quen thuộc tràn khắp cánh mũi. Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.
Đáy lòng vẫn luôn thủ thỉ “Hạ Thiên Tường, anh tránh ra”, đọc liên tiếp ba lần. Nhưng người đàn ông này vẫn đứng ở đó, dường như không hề có ý rời đi.
Mai Diễm Tinh nhìn Tô Nhược Hân, rồi lại nhìn Hạ Thiên Tường: “Tô Nhược Hân, cô lừa tôi?”
“Cô ấy không lừa cô, tôi và cô ấy là bạn, lời này là tôi nói.”
“Thiên Tường, thế bây giờ anh…” Mai Diễm Tinh đứng lên, bắt đầu từ lúc Hạ Thiên Tường xuất hiện ở đây, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Tô Nhược Hân. Cô ta không mù, cô ta nhìn thấy rất rõ.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân, cũng chính là ánh mắt cô ta nhìn anh.
Bây giờ, nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, cô ta biết mình và Hạ Thiên Tường không còn bất kỳ khả năng nào nữa.
Trong mắt người đàn ông này chỉ có mình Tô Nhược Hân.
Sau đó, một giây sau, thấy Hạ Thiên Tường hơi nghiêng người, trong nháy mắt, Tô Nhược Hân bị kéo vào lòng anh.
“A…” Tô Nhược Hân kinh ngạc hét lên một tiếng. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thiên Tường ôm mình, cô đơ người.
Sau đó, Hạ Thiên Tường ôm cô đi giống như một tên thổ phỉ.
Chỉ mấy giây, cả hai đã đi ra khỏi cửa hông.
Khi Mai Diễm Tinh đuổi theo, chỉ nhìn thấy bóng dáng Hạ Thiên Tường thấp thoáng trong bụi hoa, chớp mắt cái lại không thấy tung tích đâu.
Cô ta chợt quay đầu lại, trong sảnh lớn vẫn là khung cảnh xa hoa, náo nhiệt, ăn uống linh đình, áo quần tươm tất, không ai chú ý đến biến cố bất ngờ xảy ra ở chỗ cô ta.
Mai Diễm Tinh ngây người đứng ở đó, thời gian giống như dừng lại. Hạ Thiên Tường lại không hề kiêng kỵ cướp Tô Nhược Hân đi ngay trước mặt cô ta.
Tô Nhược Hân vẫn ngơ ngác.
Đầu óc trống rỗng.
Còn chưa tỉnh lại khỏi biến cố đột nhiên ban nãy. Cả người bị ôm vào trong khoang xe Bugatti: “Phương Tấn, lái xe đi.”
Hạ Thiên Tường thấp giọng, sau đó ngón giữa ấn một cái, vách ngăn trước sau khoang xe lập tức dâng lên.
Ngay sau đó, mang lại cho Tô Nhược Hân cảm giác thế giới của hai người.
Hít thở càng trở nên khó khăn hơn: “Hạ Thiên Tường, anh muốn làm gì?” Cuối cùng, cô cũng hoàn toàn tỉnh táo, ngước mắt lên nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông. Khoảng cách gần như vậy, cô phát hiện lông mi anh thật dài. Đàn ông có lông mi dài như vậy, trông rất giống yêu quái, nhìn đến nỗi trái tim cô đập điên cuồng.
Nhưng lại là cảm giác quen thuộc đã lâu.
Xe Bugatti đã lăn bánh, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe khách sạn.
Sau đó, Tô Nhược Hân nghe thấy người đàn ông khàn giọng, nói hai chữ: “Nhớ em.”
Nhớ em.
Nhớ em.
Hai chữ này cứ văng vẳng trong đầu cô, hồi lâu vẫn chưa tan hết. Tô Nhược Hân ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh… anh…”
Nói xong, cô chợt nhớ ra gì đó, duỗi tay ra, thò sâu vào trong cổ áo Hạ Thiên Tường. Ngay sau đó, sờ thấy một miếng ngọc đeo trên cổ anh, trông rất giống miếng ngọc trong ký ức của cô, nhưng lại không phải là miếng ngọc quen thuộc với cô.
Cảm giác tay rất khác, cô nhớ kỹ mà.
Cô nhìn miếng ngọc trong tay, càng nghi ngờ hơn: “Hạ Thiên Tường, anh nói cho em biết, miếng ngọc này rốt cuộc là như thế nào?”
Cô hỏi vậy, Hạ Thiên Tường chợt cúi đầu, gương mặt điển trai vùi vào trong tóc cô, cọ xát những sợi tóc mềm mại, nhẹ nhàng cọ lên cọ xuống, giống như đang cảm nhận sự trơn bóng của những sợi tóc, cũng giống như muốn khắc sâu hơi thở của cô vào trong ký ức của mình.
Thậm chí, Tô Nhược Hân có thể cảm nhận được xúc cảm của môi anh trượt trên những sợi tóc, từng chút khiến trái tim cô run rẩy điên cuồng.
Rõ ràng cô nên đẩy anh ra.
Vì trước đó, anh đã đẩy cô ra.
Nhưng khi tay rơi xuống, lại không có chút lực nào.
Giống như bị gương mặt điển trai của người đàn ông mê hoặc vậy.
“Nhược Hân, anh phải làm sao bây giờ?” Giọng nói bất lực, đây cũng là lần đầu tiên, Tô Nhược Hân cảm nhận được sự bất lực của Hạ Thiên Tường.
Cô rất khó tưởng tượng ra, trên thế giới này còn chuyện gì mà Hạ Thiên Tường không giải quyết được.
Có lẽ ngoài mặc kệ người ba Hạ Sâm phong lưu của mình, thì không còn thứ gì mà anh không xử lý được.
Cho dù là những người muốn ám sát anh, bây giờ cũng rất khó tiếp cận bên cạnh anh, chứ đừng nói là tìm cơ hội ra tay với anh.
Nghĩ lại giọng nói bất lực của anh, trái tim Tô Nhược Hân đau nhói: “Nói em nghe.”
Nhưng sự kiên định của cô chỉ đổi lại sự im lặng của người đàn ông. Chỉ có điều, sức ở tay nặng hơn, nặng đến nỗi giống như muốn nhét cô vào trong cơ thể mình, không tách rời nữa.
Đó là cảm giác vô cùng sợ mất đi thứ gì đó.
Tô Nhược Hân khép mắt lại, lúc này cô đã mơ hồ hiểu ra, chuyện anh sợ và lo lắng chắc chắn có liên quan đến cô.
Cho nên, vào khoảnh khắc anh “bồng bột” cướp cô đi, trái tim anh hẳn là rất đau khổ.
Anh không nói, cô cũng không nói, chỉ cảm nhận nhịp đập trái tim anh, hưởng thụ khoảnh khắc hiếm có đã lâu này.
Nếu có thể, cô hi vọng khoảnh khắc này mãi mãi kéo dài. Thế giới chỉ còn lại mình cô và anh, không còn ai khác, chỉ hưởng thụ sự ấm áp của thế giới hai người.
Hạ Thiên Tường cứ ôm chặt cô như vậy, lâu đến nỗi Tô Nhược Hân mơ hồ sắp ngủ gật đến nơi, thì đột nhiên người đàn ông rời đầu, cảm giác trống rỗng bất ngờ khiến Tô Nhược Hân mở mắt ra.
Nhưng cô còn chưa nhìn rõ gương mặt Hạ Thiên Tường thì anh đã ấn môi mình xuống.
Nhẹ nhàng.
Khe khẽ.
Đó là vết tích giống như lông chim xẹt qua vậy.
Chỉ nhuốm hơi thở của người đàn ông, nồng đậm khiến cô muốn phớt lờ cũng không được.
Ngay sau đó, là một trận mưa to gió lớn.
Trong khoang xe chật hẹp, chỉ còn lại cơ thể cô mềm oặt như nước, nằm co quắp trong lòng anh, không cử động được.
Ngoài cửa sổ xe, đèn neons đẹp đang nhấp nháy, kéo theo mộng ảo màn đêm.
Tô Nhược Hân nghĩ, cứ như vậy chết trong khoang xe, cô cũng cam lòng.
Cho đến khi oxy sắp hết, Hạ Thiên Tường mới chậm rãi buông Tô Nhược Hân ra.
Mượn ánh đèn neons ngoài xe, gương mặt điển trai của người đàn ông in rõ trong mắt cô, khiến cô theo bản năng cắn môi, đau quá.
Rất đau.
Khoảnh khắc này là thật.
Mọi thứ đều là thật.
Hạ Thiên Tường trở về rồi.
Anh trở lại bên cạnh cô rồi.
Xe Bugatti dừng lại.
Dừng trước cửa khách sạn Kawitt.
Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân xuống xe.
Gương mặt xinh đẹp của cô gái vùi trước ngực anh.
Lần này, Hạ Thiên Tường còn không thèm đặt phòng, mà ôm thẳng Tô Nhược Hân vào thang máy.
Đợi đến khi thang máy “tinh” lên một tiếng, đóng lại.
Tô Nhược Hân nghĩ, anh chắc chắn sẽ đưa cô đến phòng Tổng thống dành riêng cho anh ở đây.
“Hạ Thiên Tường, em không thích căn phòng đó.” Trên mạng có tin đồn, anh cũng từng dẫn người phụ nữ khác đến đó.
“Kệ em.” Nhưng không ngờ, Hạ Thiên Tường lại ngang ngược, hoàn toàn không quan tâm cô thích hay không, vẫn đi lên tầng.
Chỉ đến khi người đàn ông đi ra khỏi thang máy, Tô Nhược Hân mới phát hiện, tầng này khá quen, hình như không phải là tầng cao nhất, nơi đặt phòng Tổng thống.