“Ông Phong, tìm một căn phòng yên tĩnh, cháu lập tức chữa bệnh cho ông.” Tô Nhược Hân đành phải nói sang chuyện khác.
“Được được được, ông đã sắp xếp xong xuôi, đi thôi, bây giờ đi qua đó.” Phong Thắng đứng dậy dẫn Tô Nhược Hân rời khỏi nơi này.
Cận Liễm vừa định đuổi theo đã bị ông cụ Tăng gọi lại: “Liễm, ông ngoại dẫn cháu đi gặp một người, đây chính là tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia, nếu việc kinh doanh của nhà họ Tăng và nhà họ Cận có thêm sự tham gia của ông ta, chắc rằng sẽ càng ngày càng phát đạt.”
“Ông ngoại, cháu…” Cận Liễm rất muốn đi cùng Tô Nhược Hân, nhưng không hiểu sao ông cụ Tăng đã khỏi bệnh lại kéo anh ta đi: “Yên tâm, nhóc Tô có ông Phong của cháu và mẹ của cháu chăm sóc rồi, không ai dám bắt nạt đâu, nếu ai dám động vào con bé, ông già này sẽ lập tức đánh bẹp người đó.”
Tô Nhược Hân đi theo Phong Thắng đến trước một gian phòng nghỉ dành cho khách quý, nhân viên phục vụ mở cửa xong rồi rời đi.
Phong Thắng đi vào, đằng sau là tùy tùng ông ta dẫn theo đến: “Là muốn châm cứu sao?” Bằng không, nếu là đơn thuốc, Tô Nhược Hân chỉ cần đưa cho ông ta lúc trong phòng khách là được rồi.
Bây giờ muốn vào trong phòng, có lẽ là muốn tìm một nơi yên tĩnh để châm cứu gì đó.
“Vâng, ông nằm xuống là được rồi.”
Phong Thắng nằm xuống ghế sofa trong gian phòng này.
Tô Nhược Hân bắt đầu chuẩn bị.
Mục đích cô đến nơi này là chữa bệnh cho Phong Thắng, cho nên đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, mà tất nhiên cũng muốn dốc sức chữa trị.
Một chiếc ly giác hơi đã trải qua cải tiến và ngân châm châm cứu.
Còn cả bông cồn và rượu cồn.
Nhưng khi cô định bắt tay chữa trị, cửa phòng lại mở ra.
Đầu tiên là không khí mới mẻ bên ngoài thổi vào, sau đó lại là hơi thở đục ngầu tràn vào trong phòng, mười mấy người lao vào.
“Em gái, nghe nói em muốn chữa bệnh cho người ta nên chị dẫn người đến tham quan một chút.”
Là Tô Thanh Hà.
Nghe thấy lời nói của Tô Thanh Hà, Tô Nhược Hân hơi ngẩn ra.
Nhưng, ngay sau đó tỏ vẻ lạnh nhạt.
Hai người phụ nữ Triệu Giai Linh và Mai Diễm Tinh đều coi cô ta là tình địch, mặc dù bây giờ Tô Thanh Hà có được sự công nhận của Hạ Thiên Tường, nhưng chỉ cần nghĩ đến thái độ của Hạ Thiên Tường đối với cô lúc trước, trong lòng cô ta vẫn có khúc mắc.
Dù sao, Tô Thanh Hà tận mắt chứng kiến Hạ Thiên Tường trừng trị cả nhà họ Tô vì cô.
Tô Nhược Hân không thèm quay đầu lại, giống như không nghe thấy gì, chỉ nhìn Phong Thắng nói: “Ông Phong, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì thì ông cũng không được cử động, chỉ là hơi ngứa thôi, sẽ không nghiêm trọng, được không?”
“Ừm, ông nghe nhóc Tô, cháu bắt đầu đi.” Giờ phút này Phong Thắng rất phối hợp, trông vẻ không có chút sợ hãi nào.
Tô Nhược Hân cầm bông cồn lên, đang định châm lửa, lại nghe thấy Tô Thanh Hà ở sau lưng nói: “Thật ra lúc trước khi em gái Tô Nhược Hân của tôi học vu thuật, ba mẹ tôi cũng rất phản đối, nhưng em ấy khăng khăng muốn học, không ngờ em ấy thật sự học thành, bây giờ thật sự có người mời em ấy dùng vu thuật chữa bệnh này.”
“Cô nói cái gì?” Tô Thanh Hà vừa vào đã gọi Tô Nhược Hân là em gái, Phong Thắng lập tức chú ý đến Tô Thanh Hà, nhưng chút ít chú ý này hoàn toàn là vì nể mặt Tô Nhược Hân, dù sao cũng là chị gái của Tô Nhược Hân. Nhưng lúc này Tô Thanh Hà lại nói Tô Nhược Hân biết vu thuật, khám chữa bệnh cho người ta cũng là dùng vu thuật, ông ta không nhịn được lập tức ngồi bật dậy.
Dù sao, nếu là người khác nói lời này, ông ta sẽ không tin tưởng, nhưng nếu là chị gái ruột của Tô Nhược Hân, ông ta cũng hơi mơ hồ.
“Tô Thanh Hà, lời cô nói là thật sao? Em gái Tô Nhược Hân của cô thật sự biết vu thuật?” Tô Thanh Hà nói xong, một cô gái tiến vào cùng cô ta cũng kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên, em ấy tên là Tô Nhược Hân, tôi tên là Tô Thanh Hà, tôi là chị gái ruột của em ấy, em lấy là người như thế nào, tôi có thể không rõ ràng sao, tôi dẫn các cô đến chỉ là muốn các cô khuyên nhủ cô em gái này của tôi, khuyên em ấy đừng sử dụng vu thuật nữa, bằng không, nếu chữa chết người, không chỉ hủy hoại danh dự của em ấy mà còn hủy hoại danh dự người nhà họ Tô tôi, hủy hoại danh dự của người nhà họ Cận. Tôi làm như vậy đều là vì em ấy, nếu không em ấy chữa hỏng cho ông Phong, đến lúc đó, nhà họ Hạ và nhà họ Tô chúng tôi kinh doanh làm ăn với nhà họ Phong thế nào?”
“Tô Thanh Hà, tôi thấy em gái cô cũng không giống mấy vu bà biết vu thuật kia, nói không chừng thật sự có thể chữa bệnh đấy.” Cô gái này nói xong thì bước lại gần Tô Nhược Hân, cúi đầu nhìn kỹ trang bị Tô Nhược Hân mang đến.
“Chính là vu thuật, tôi còn từng gặp đại sư trước đây em ấy theo học.” Tô Thanh Hà ăn không nói có, giống như cô ta thật sự từng gặp đại sư vu thuật, người theo vào trong phòng nghe thấy điều này, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân càng thêm coi thường.
“Ồ, đây là muốn giác hơi sao? Nhưng hình như đây cũng không phải là cốc giác hơi, trong này chứa cái gì?” Cô gái đến gần trước đó tò mò cầm ly giác hơi đặc thù Tô Nhược Hân mang đến, nói ra.
“Không thể trả lời.” Tô Nhược Hân không nhịn được nữa, quay đầu nhìn Tô Thanh Hà: “Chị cố ý phải không? Tôi chỉ muốn chữa bệnh cho ông Phong thôi, mời chị lập tức mang theo đám người này ra ngoài, đừng ảnh hưởng tôi châm cứu, giác hơi ở trong này.”
“Em gái, chị chỉ là không muốn em lầm đường lạc lối, cuối cùng hại chính bản thân, nếu em thật sự chữa hỏng cho ông Phong, người chịu thiệt cuối cùng chính là em.” Tô Thanh Hà mỉm cười nhìn Tô Nhược Hân, so với dáng vẻ ‘tức muốn nổ phổi’ của Tô Nhược Hân, nụ cười kia trông càng ôn hòa hơn, mà Tô Nhược Hân lại giống như một đứa bé bị vạch trần, tức giận muốn giậm chân.
“Được, chị chờ đấy, chờ tôi chữa khỏi bệnh cho ông Phong, tôi có thể chứng minh phương pháp này của tôi không phải vu thuật.” Tô Nhược Hân khẽ gầm lên, sau đó đưa tay đẩy cô gái vừa chạm vào cốc giác hơi: “Tránh ra, đừng ảnh hưởng tôi chữa bệnh.”
Cô đẩy mạnh như vậy, cô gái kia lảo đảo, sau đó, dứt khoát thuận thế ngã xuống đất: “Hừ, đây là tức đến nổ phổi sao?”
Tô Nhược Hân cũng không để ý đến cô ta: “Ông Phong, ông đừng nghe chị cháu nói bậy nói bạ, cháu không sử dụng vu thuật, đây chính là châm cứu giác hơi, chỉ là cốc hơi đặc biệt chút thôi, không có chuyện gì.” Tô Nhược Hân khẽ cúi người, vỗ về khuyên bảo Phong Thắng nằm xuống.
Phong Thắng chần chừ một lát, đưa mắt nhìn Tô Nhược Hân, lại đưa mắt nhìn Tô Thanh Hà, sau đó vẫn nằm xuống: “Ông tin tưởng lão Tăng, nếu cháu chữa không khỏi bệnh của ông, ông sẽ tìm ông ta tính sổ, hừ hừ.”
“Được.” Tô Nhược Hân gật đầu, cũng không để ý đến đám người sau lưng nữa, vô cùng bình tĩnh lấy bông cồn, đồng thời cầm ngân châm soạt soạt châm vào gáy Phong Thắng.
Ngay lập tức, vị trí cô châm cứu xuất hiện điểm đỏ, cùng lúc đó, Tô Nhược Hân dứt khoát châm lửa bông cồn rồi hơ vào trong cốc, đốt cháy mẩu giấy bên trong, ngọn lửa bùng lên.
Ngay sau đó, chụp chiếc cốc đặc thù kia lên điểm đỏ vừa bị châm của Phong Thắng.
Xong việc, Tô Nhược Hân thu tay lại.
Ly giác hơi cứ chụp xuống người Phong Thắng như vậy.
Phong Thắng yên tĩnh nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, chờ đợi giác hơi xong xuôi.
Lực hút của ly giác hơi rất lớn, cũng hơi đau.
Cùng lúc đó, bỗng ngửi thấy mùi nước hoa trộn lẫn mùi rượu cồn nồng nặc khắp phòng, hơn nữa càng lúc càng nồng.
Mọi người cũng không dám thở mạnh nhìn Phong Thắng.
Bỗng nhiên, Phong Thắng đang nằm lập tức ngồi bật dậy.
Đúng vậy, là mang theo ly giác hơi ngồi bật dậy, sau đó nghe thấy ông ta mê muội nói: “Đau quá, trên cổ tôi chụp cái gì vậy?”