Phong Thắng nói xong, đưa tay muốn nhổ ly giác hơi trên cổ xuống.
Tùy tùng theo tới bên cạnh lập tức tiến lên: “Thưa ông, đây là cốc giác hơi, không thể nhổ.”
“Xem đi, chữa khiến người ta ngu luôn rồi.” Lập tức có người trong đám người cười to.
“Em gái, nhân lúc vừa chụp ly giác hơi xuống, vu thuật của em vừa mới bắt đầu, mau chóng thu tay lại, bằng không, nếu như ông cụ Phong bị em chữa cho càng ngày càng nghiêm trọng, em không chịu nổi trách nhiệm đâu, đến lúc đó đừng trách chị không nhắc nhở em.” Tô Thanh Hà ở bên cạnh giống như rất tốt bụng mà nhắc nhở Tô Nhược Hân.
Trưng ra dáng vẻ chắc chắc Tô Nhược Hân đang dùng vu thuật.
Tô Nhược Hân khẽ nhíu mày, không phản bác lời của Tô Thanh Hà, cũng không phản bác lời của những người khác.
Giống như cô không hề nghe thấy những lời này, ánh mắt đều tập trung trên người Phong Thắng.
“Đau, mau nhổ ra cho tôi.” Phong Thắng lại là dáng vẻ hoàn toàn không biết đang làm cái gì, kiên quyết muốn nhổ ly giác hơi ra.
Hai tùy tùng đi lên muốn ngăn ông ta lại, nhưng cuối cùng lo lắng mạnh tay sẽ khiến ông cụ bị thương, trông thấy không ngăn được nữa, lộ ra ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Cô Tô, làm sao bây giờ?”
“Ông Phong phát bệnh rồi, trước tiên nhổ ra, để tôi, các anh tránh ra.”
“Cô Tô, lúc này ông cụ hơi rối loạn, cô làm được không?” Mặc dù bởi vì lời nói của Tô Thanh Hà mà lúc này tùy tùng cũng nửa tin nửa ngờ Tô Nhược Hân, nhưng cho dù bọn họ nghi ngờ thế nào, trước khi đến nơi này đã nhận được dặn dò của ông cụ Tăng và Phong Thắng, Tô Nhược Hân chính là đến chữa bệnh cho Phong Thắng, cho nên, chỉ cần Phong Thắng không lên tiếng, bọn họ không thể nghi ngờ Tô Nhược Hân.
Bây giờ Phong Thắng tái phát chứng mất trí nhớ, bọn họ càng không dám tùy tiện đưa ra quyết định.
Một người trong đó đã đi mời ông cụ Tăng đến đây.
Bằng không, nếu như Phong Thắng thật sự xảy ra không may gì, vậy chính là bọn họ không làm tròn bổn phận.
“Tôi làm được.” Tô Nhược Hân kiên định nói ra, đồng thời ánh mắt thản nhiên quét nhìn người bên ngoài một vòng, chỉ trong chốc lát như vậy, cũng không biết là ai truyền đi tin tức, trong gian phòng ngoài gian phòng đã là ba tầng trong ba tầng ngoài, chật ních người vây xem.
Tùy tùng kia chỉ ước gì Tô Nhược Hân nói là làm được, như vậy Phong Thắng có vấn đề gì sẽ đều là trách nhiệm của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, bước lên lại gần Phong Thắng, thả nhẹ giọng điệu nói: “Ông Phong, cháu là Tô Nhược Hân, mấy ngày trước từng gặp ông, có phải ông muốn cháu làm cháu dâu ông hay không?”
Nghe thấy mấy chữ 'cháu dâu' này, Phong Thắng không giãy giụa nữa, mê man quay đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Cháu muốn làm cháu dâu ông?”
“Cháu còn chưa gặp cậu Phong đâu? Chờ gặp mặt anh ta mới quyết định được.” Tô Nhược Hân khẽ cười một tiếng, đồng thời trong lúc đó cũng lặng lẽ ra tay, khẽ lay cốc giác hơi, thả không khí vào trong, ngay sau đó rút một cái, ly giác hơi được nhổ ra.
Sau đó, chỉ thấy ông cụ Phong ngẩn người trên ghế sofa mấy giây, lúc này mới nhìn về phía ly giác hơi trong tay Tô Nhược Hân: “Nhóc Tô, giác hơi xong rồi sao?”
“Đã xong lần đầu rồi.” Tô Nhược Hân khẽ cười, không chút hoang mang.
“Cô Tô, cô làm thế này mà gọi là chữa bệnh à, rõ ràng chính là vu thuật, vừa rồi ông cụ Phong bị cô sử dụng vu thuật, thần trí mơ hồ, nói chuyện lung tung, may mắn bản thân ông ta biết tự cứu lấy mình, bắt cô nhổ ly giác hơi kia ra, nếu không bây giờ đã không xong rồi.” Cô gái từng loay hoay ly giác hơi của Tô Nhược Hân trước đó đứng bên cạnh trào phúng.
“Vừa rồi tôi thần trí mơ hồ, nói chuyện lung tung sao?” Phong Thắng hoang mang hỏi, có chút không tin.
“Không, chỉ là tái phát bệnh cũ.” Vẻ mặt Tô Nhược Hân bình tĩnh, vẫn không có chút bối rối nào.
Tô Thanh Hà trông thấy dáng vẻ bình tĩnh này của cô thì tức muốn giậm chân: “Em gái, chị dẫn em rời khỏi nơi này, đừng sử dụng vu thuật nữa, nhiều người nhìn thấy như vậy, đến lúc đó hủy hoại danh dự nhà họ Tô là chuyện nhỏ, hủy hoại danh dự cả đời em mới là chuyện lớn, em sẽ không lấy được chồng đâu.”
“Ai nói Nhược Hân không lấy được chồng?” Có tiếng nói từ trong đám người bên ngoài chen vào, rõ ràng là Tăng Hiểu Khê, chỉ là bà ta đang đỡ ông cụ Tăng đi vào nên đi không nhanh, đằng trước là Cận Liễm mở được: “Tránh ra, làm phiền nhường một chút.”
Ông cụ Tăng đại diện cho nhà họ Tăng, Cận Liễm đại diện cho nhà họ Cận, Tăng Hiểu Khê vừa đại diện cho nhà họ Tăng lại vừa đại diện cho nhà họ Cận, mặc dù nhà họ Tăng và nhà họ Cận chưa được coi là công ty tập đoàn số một số hai thành phố T, nhưng chắc chắn là công ty tập đoàn đứng trong top mười của thành phố T, ba người xuất hiện khiến những người vây xem bất giác nhường ra, khiến bọn họ nhanh chóng đi vào trong cùng.
“Ông bạn già, tình hình sao rồi? Sao nhiều người vây quanh như vậy?” Ông cụ Tăng cũng cảm thấy choáng váng.
“Nhóc Tô nói tôi vừa tái phát bệnh cũ.”
“Lại mất trí nhớ rồi?”
“Không chỉ mất trí nhớ mà còn tinh thần rối loạn, ông cụ Tăng, ông cụ Phong, tôi sớm đã nghe nói cô Tô biết vu thuật, ông cụ Phong vẫn nên cẩn thận chút, đừng tùy tiện cho cô Tô chữa trị.”
“Tinh thần tôi không rối loạn.” Nghe thấy cô gái lại nói tinh thần mình rối loạn, ông cụ Phong không vui.
“Ông cụ Phong, cũng không phải tôi tùy tiện nói bừa, đúng lúc nhiều người đều tận mắt chứng kiến, tùy tùng của ông cũng nhìn thấy, không tin ông hỏi bọn họ đi.”
“Ông cụ Phong quay đầu nhìn tùy tùng của mình: “Có chuyện này?”
Tùy tùng kia nhìn Tô Nhược Hân, lại nhìn mọi người, lúc này mới nói: “Tương tự với tái phát chứng mất trí nhớ, không phân biệt được, nhưng cô Tô nói ngài tái phát bệnh cũ, vậy chính là tái phát chứng mất trí nhớ.”
“Ừm, vậy tôi chỉ là tái phát chứng mất trí nhớ, không phải tinh thần rối loạn gì đó.” Phong Thắng hung ác trừng cô gái kia: “Bớt nói bậy nói bạ ở nơi này đi.”
Cô gái kia cũng không sợ hãi, mỉm cười bước lên nói: “Ông Phong mời cô Tô đến chữa bệnh gì cho ông?”
“Chứng mất trí nhớ.” Ông cụ không cần suy nghĩ nói ra.
“Nếu là chứng mất trí nhớ, nhưng vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy, cô Tô không chữa khỏi chứng mất trí nhớ của ông, trái lại, trong quá trình cô ta trị liệu lại khiến bệnh tình của ông nặng hơn, trực tiếp phát bệnh.” Cô gái tiến lên nói.
“Đúng, quả thật là nặng hơn.“. Truyện Quan Trường
“Nặng hơn, chúng tôi tận mắt nhìn thấy.”
“Đây chính là vu thuật, không những chữa không khỏi mà còn khiến bệnh tình nặng hơn.”
Đám người nhao nhao xúc động, đều bày ra dáng vẻ lo lắng thay ông cụ Phong.
Ông cụ Tăng cũng mơ hồ, quay đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Nhóc Tô, cháu vừa ra tay đã nghiêm trọng hơn?”
Kết quả, không ngờ ông ta vừa hỏi đã lập tức nghe thấy Tô Nhược Hân thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, nghiêm trọng hơn, còn tái phát.”
“Em gái, chúng ta đi thôi, đi ra ngoài với chị, có chị ở đây, những người này sẽ không làm gì được em.” Tô Thanh Hà tiến lên, giơ tay muốn kéo lấy Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân lại nghiêng người, né tránh Tô Thanh Hà giống như né tránh ôn dịch: “Đừng động vào tôi.”
Tiếng nói lạnh lùng khiến tay Tô Thanh Hà khẽ run lên, nhưng cô ta vẫn cố gắng bình tĩnh muốn kéo Tô Nhược Hân đi: “Em gái, chị là muốn tốt cho em, nhân lúc còn chưa xảy ra chuyện lớn, mình mau đi thôi.” Nói xong, còn muốn tiến lên kéo Tô Nhược Hân.
“Người đâu, giữ chặt chị ta, không cho phép chị ta động vào tôi.” Tô Nhược Hân khẽ quát một tiếng.