Cô cảm thấy mình vẫn nên học lại từ đầu mới tốt.
Làm từ dưới lên, chân chạm đất, bước từng bước một.
“Không phiền, không phiền. Cô nhất định phải làm Giám đốc.” Mạc Tử Đơn hận không thể đi mua luôn một dây pháo đốt mừng.
Vận may của ông ta bùng nổ rồi. Hôm nay, ông ta không chỉ nhận được phương pháp châm cứu Thanh Khắc mà mình ngưỡng mộ đã lâu từ chỗ của Tô Nhược Hân, hơn nữa Tô Nhược Hân còn muốn đi làm công cho ông ta.
Tô Nhược Hân chính là quý nhân của ông ta, quý nhân lớn.
“Tôi chỉ làm nhân viên điều dưỡng thôi, nếu không tôi sẽ không đi.” Tô Nhược Hân trầm giọng nói.
Mạc Tử Đơn không ngờ Tô Nhược Hân vẫn kiên trì làm nhân viên điều dưỡng, lắc đầu: “Cô bé Tô, cô chỉ làm một nhân viên điều dưỡng thì đúng là tài lớn dùng vào việc nhỏ. Sao cô không cân nhắc chuyện làm giám đốc chứ? Cô yên tâm, tôi sẽ để cho cô một phòng khám bệnh lớn nhất của tôi ở thành phố T, thiết bị và điều kiện đều là loại hàng đầu.”
“Mạc Tử Đơn, ông dài dòng quá. Ông không đồng ý thì thôi.” Tô Nhược Hân nổi giận, gọi thẳng tên họ của Mạc Tử Đơn.
Những gười khác vừa nghe Tô Nhược Hân gọi thẳng tên, lập tức thất thần trong chớp mắt, sau đó đồng loạt nhất trí nhìn về phía Mạc Tử Đơn.
Trong nhận thức của bọn họ, từ trước đến nay không ai dám gọi thẳng tên của thánh thủ Trung y Mạc Tử Đơn. Tô Nhược Hân gọi thẳng tên ông ta như vậy, có thể nói là rất bất kính. Bình thường, Mạc Tử Đơn chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng lúc này Mạc Tử Đơn chẳng những không tức giận, trái lại còn mỉm cười bước tới: “Được, được, được, tiểu tổ tông, cô nói làm nhân viên điều dưỡng nhỏ thì làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, chẳng qua tiền lương của cô sẽ tôi quyết định.”
Tô Nhược Hân nhấp một hớp nước trái cây, ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Đơn: “Ông đừng nói cho tôi biết, ông định trả lương tôi ba mươi triệu đấy?”
Mạc Tử Đơn gãi đầu: “Cô nhóc Tô Nhược Hân à, sao cô đoán được vậy? Thật ra tôi vẫn đang do dự, tôi cảm thấy ba mươi triệu có hơi ít.”
Người khác nghe đến đó thì choáng váng rồi. Trả lương ba mươi triệu một tháng cho một nhân viên điều dưỡng trẻ tuổi, thế mà còn ít sao?
Như vậy là cao hơn tiền lương của mỗi bác sĩ ở đây rồi.
Sau đó, mỗi bác sĩ nhìn Tô Nhược Hân còn trẻ mình rất nhiều, tất cả đều hâm mộ, ghen tỵ.
Ba mươi triệu, bọn họ còn chưa dám nghĩ tới đâu. Bác sĩ bình thường như bọn họ ở trong tất cả các bệnh viện đều không có tiền lương cao như vậy đâu.
Nếu có người cho bọn họ tiền lương cao như vậy, bọn họ tuyệt đối không cần suy nghĩ, sẽ nhận lời ngay.
Nhưng một giây sau, bọn họ nghe được Tô Nhược Hân nói: “Một tháng ba triệu, nhiều hơn không đi, từ chối nhận.” Cô vừa tính toán qua, nếu mình kiếm được ba triệu một tháng, vậy cuộc sống của cô và Chúc Hứa sẽ được bảo đảm. Cho dù sau này cô phát hiện mình không yêu Hạ Thiên Tường, rời khỏi Hạ Thiên Tường, vẫn có thể sinh sống độc lập, nghĩ thôi đã sướng rồi.
“Đồng ý.” Thật ra Mạc Tử Đơn còn muốn khuyên Tô Nhược Hân tiếp nhận mức lương ba mươi triệu mỗi tháng của ông ta. Bởi vì ông ta cảm thấy phương pháp châm cứu Thanh Khắc mà Tô Nhược Hân truyền thụ cho ông ta là vô giá, cho ba trăm tỷ còn lo ít. Nhưng vừa rồi, trong lúc trao đổi qua lại với Tô Nhược Hân, ông ta đại khái đã tìm hiểu được tính cách của cô gái này.
Cô nói y đức.
Tiền không nên kiếm thì tuyệt đối không kiếm.
Cô có một trái tim làm nghề y cứu đời.
Bây giờ có đốt đèn lồng cũng không tìm được đứa bé ngoan như vậy.
Vậy mà Mạc Tử Đơn ông ta lại gặp được miếng ngọc thô chưa được mài dũa tốt như vậy. Không đúng, rõ ràng chính là miếng ngọc cực cực tốt, chẳng qua chưa được người ta phát hiện mà thôi. Ông ta gặp được, thật sự là phúc của ông ta.
Cho nên mặc dù hơi do dự, ông ta vẫn đồng ý.
“Được, vậy chờ tôi có kết quả thi đại học, đăng ký trường xét tuyển đại học xong mới đi làm, có vấn đề gì không?”
“Không có, không có, chắc chắn không rồi.” Mạc Tử Đơn một mực gật đầu. Bây giờ Tô Nhược Hân nói gì cũng được hết, ông ta nhặt được bảo bối rồi.
Được lợi lớn rồi.
Tô Nhược Hân không ngờ mình chỉ tới khám bệnh cho ba của Tăng Hiểu Khê, sau đó lại giải quyết luôn vấn đề làm thêm trong kỳ nghỉ hè, mỗi tháng còn có thể được ba triệu, thật tốt.
Như vậy, cô và Dương Mỹ Lan dùng khoản tiền để dành của mình để ra ngoài chơi là được rồi, còn phần phí sinh hoạt khi học đại học đã có tin tức. Cô mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Nhưng… cô mới đặt cốc xuống, chuẩn bị đứng dậy đi thăm ông cụ, Tăng Hiểu Khê đã đi đến: “Tiểu Hân, mẹ không đồng ý cho con đi làm nhân viên điều dưỡng gì đó đâu. Con gái của Tăng Hiểu Khê mẹ là để cưng chiều chứ không phải để làm thêm. Mẹ không đồng ý.”
Bên kia, Cận Hồng Huy cũng phụ họa: “Đúng vậy, Tiểu Hân, con đi làm nhân viên điều dưỡng gì đó, chẳng phải là đánh vào mặt ba nuôi sao? Người không biết còn tưởng ba nuôi nhận con làm con gái là muốn bòn rút tiền trên người con đấy.”
“Cô bé Tô à, ba nuôi và mẹ nuôi cháu nói rất đúng. Cháu không thể làm công việc ba triệu được. Nếu cháu thật sự muốn làm việc thì đến tập đoàn Tăng Thị chúng ta đi. Cùng lắm cậu cho cháu làm một giám đốc.”
Cận Hồng Huy quay đầu trừng mắt với Tăng Bá: “Chỉ tập đoàn Tăng Thị các người có chức giám đốc à? Cận Thị chúng tôi cũng có. Tiểu Hân làm quản lý cho Cận Liễm nhà chúng tôi, có Cận Liễm dạy con bé, sớm muộn gì con bé cũng là kỳ tích trong giới kinh doanh.”
“Ơ, giám đốc trong Cận Thị các cậu không dễ làm đâu. Thằng nhóc Cận Liễm kia là người quá giáo điều...”
“Cậu, ba nuôi mẹ nuôi đừng cãi nhau nữa. Con sẽ không tới tập đoàn Cận Thị và Tăng thị, con không thích làm Giám đốc gì đó đâu. Con thích học y, cho nên phòng khám bệnh tương đối thích hợp với con, cũng là nơi con thích nhất.” Tô Nhược Hân thấy bọn họ lại sắp cãi nhau, tai cũng muốn đau rồi, đành phải lên tiếng ngăn cản.
“Đúng vậy, cô bé Tô tới phòng khám bệnh của tôi là thích hợp nhất.” Mạc Tử Đơn vui muốn phát điên lên rồi, tuyệt đối sẽ không để cho người khác đào góc tường của ông ta.
“Nhưng ba triệu quá ít, chính là tài lớn dùng vào việc nhỏ.” Tăng Hiểu Khê chỉ vào Mạc Tử Đơn lên án.
“Tôi cũng muốn cho nhiều nhưng bản thân cô bé Tô không muốn thôi.” Mạc Tử Đơn lộ vẻ uất ức. Cho tới bây giờ, ông ta chưa bao giờ thấy khó xử như vậy.
Từ trước tới nay, ông ta cũng chưa từng bị người ta uy hiếp như vậy.
Còn là một cô nhóc nhìn tuyệt đối miệng còn hôi sữa.
Nhưng bây giờ ông ta đã phục cô nhóc này sát đất.
“Vâng, đây là bản thân con muốn mà. Ba nuôi, mẹ nuôi, ba mẹ đừng làm khó bác sĩ Mạc. Còn nữa, chẳng phải con còn chưa đi làm sao? Vẫn phải chờ con đăng ký trường đại học xong mới đi.” Tô Nhược Hân áp dụng các biện pháp trấn an trước. Đến lúc đó, cô đi thẳng qua chỗ khám bệnh làm việc, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy còn dám ép giải cô về được sao?
Cô rõ ràng là người trưởng thành, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đều không được phép hạn chế tự do của cô.
Lúc này, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy mới bỏ qua cho cô.
Giải quyết xong vấn đề công việc, Tô Nhược Hân đứng dậy, đi đến trước giường của ông cụ Tô.
Tình trạng của ông cụ bây giờ tương đối ổn định, ngực lên xuống, hít thở cũng đã bình thường.
Chẳng qua, ông cụ còn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
“Cô nhóc, cô định rút kim à?” Tính ra, Tô Nhược Hân đã đâm kim châm cứu bằng bạc xuống được gần nửa giờ.
Là đến lúc rút kim rồi.
Tô Nhược Hân gật đầu: “Ông xem qua khẩu quyết rút kim mà tôi mới đưa cho ông một lần, sau đó lại tới xem tôi rút kim.”
“Được.” Mạc Tử Đơn hiểu rõ, Tô Nhược Hân đang muốn biểu thị cho ông ta xem. Ông ta xem khẩu quyết trước, sau đó nhìn Tô Nhược Hân rút kim là có thể học được luôn.
Một phút sau, Tô Nhược Hân bắt đầu rút kim.