Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 216: Chương 216: Tô nhược hân phục rồi




Trong cửa ngoài cửa im ắng.

Đám người không dám thở mạnh.

Tất cả đều đồng loạt nhất trí nhìn Tô Nhược Hân.

Cho dù là đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không có cách nào tin được một cô gái trẻ tuổi như vậy lại có kỹ thuật châm cứu cao siêu mà người bình thường không theo kịp.

Thậm chí còn làm Mạc Tử Đơn hận không thể xin làm đồ đệ của cô.

Vù vù vù vù...

Tổng cộng ba mươi mấy kim châm cứu bằng bạc, nhưng Tô Nhược Hân chỉ tốn mười mấy giây đã rút xuống hết.

Thời gian cô rút kim còn không phải là kỹ thuật rút kim luôn mà trước tiên vê nhẹ trên thân kim một lát, cho mũi kim càng tiến sâu vào trong xương thịt hơn, sau đó mượn lực vê nhẹ kéo kim ra.

Trong mười mấy giây, Mạc Tử Đơn vẫn nhìn không chớp mắt. Chờ Tô Nhược Hân rút kim xong. Ông ta lập tức xông lên, nhận lấy kim câm cứu bằng bạc trong tay Tô Nhược Hân: “Để tôi cất cho. Cô bé Tô vất vả rồi.”

Quả thật quá thần kỳ.

Quả nhiên Tô Nhược Hân bảo ông ta xem khẩu quyết rút kim trước là đúng rồi. Bằng không, ông ta chỉ nhìn Tô Nhược Hân rút kim còn không hiểu được đâu.

Lúc này, ông ta đã học được kỹ thuật rút kim của Tô Nhược Hân.

Về phần kỹ thuật châm kim, ngày mai có thể thử ở trên người ông cụ một lần.

Nhưng, kỹ thuật của ông ta chắc chắn không nhanh và thành thạo bằng Tô Nhược Hân.

“Cám ơn.” Tô Nhược Hân cảm thấy mệt mỏi.

Cho dù tổng cộng thời gian cô châm kim và rút kim không lâu, nhưng trước sau cộng lại đều cần tập trung tất cả tinh thần, không thể có bất kỳ sự cẩu thả nào, thần kinh vẫn luôn căng thẳng cao độ.

Cho nên đặc biệt tiêu hao tâm tư và sức lực.

Thời gian rút kim mười mấy giây khiến cô còn mệt hơn cả chạy một cây số.

Mạc Tử Đơn đích thân thu dọn kim châm cho cô xong, lúc này mới nói: “Cô bé Tô, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo cô.” Ông ta nhịn hồi lâu, nếu không hỏi, tối nay sẽ bứt rứt không thể ngủ yên.

“Ông hỏi đi.”

“Ngoài cô ra, tất cả bác sĩ chúng tôi khám bệnh đều nhất trí cho rằng căn bệnh này của ông cụ Tô không thể gặp gió. Vì sao cô vừa nhìn thấy ông cụ đã yêu cầu phòng phải thông gió?”

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Tất cả các người đều tưởng ông cụ bị bệnh phổi, đúng không?”

Mạc Tử Đơn gật đầu: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Không phải. Bệnh này của ông cụ thoạt nhìn là bệnh phổi nhưng thật ra không phải. Ông ấy mắc hội chứng rối loạn chức năng đa cơ quan.”

“Cho nên, vừa rồi khi cô châm kim, không chỉ châm ở chỗ tim, còn có đầu, không chỉ tương ứng với phổi mà còn tất cả cơ quan nội tạng?” Mạc Tử Đơn được gọi là thánh thủ Trung y, có thể nói là trình độ Trung y tương đối tình thâm.

Cho nên, vừa gặp được Tô Nhược Hân khám chữa bệnh cho ông cụ, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội học tập tốt như vậy.

“Đúng vậy.” Tô Nhược Hân nói xong lại ngáp một cái. Cô buồn ngủ rồi.

Tầm này đã là rạng sáng, đã đến giờ ngủ rồi.

“Y thuật của cô bé Tô khiến người ta thật sự khâm phục. Bây giờ, cô đi nghỉ đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi là được rồi.” Ánh mắt Mạc Tử Đơn nhìn Tô Nhược Hân chắc chắn không phải là ánh mắt nhìn một đứa trẻ. Cho dù Tô Nhược Hân không nhận ông ta làm đồ đệ, ông ta vẫn tự xem mình là đồ đệ của Tô Nhược Hân.

“Vậy được, tôi về trước, ở đây giao lại cho ông.” Tại không biết Tăng Hiểu Khê có thể quay về nhà họ Cận không, cho nên Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Tăng Hiểu Khê: “Mẹ nuôi, mẹ còn về nhà không?”

“Ở đó yên tĩnh, ở đây đông người. Nếu con về, mẹ nuôi sẽ về nhà cùng con.”

“Không cần, không cần, con tự về căn hộ của mình cũng được.”

“Không được, dạo này con không thể rời khỏi tầm mắt của mẹ. Bằng không, nếu con rơi một cọng tóc, mẹ cũng phải...”

“Hiểu Khê.” Nhưng… Tăng Hiểu Khê còn chưa nói hết, đã bị Cận Hồng Huy ngắt lời.

Tăng Hiểu Khê liếc nhìn Cận Hồng Huy, lộ vẻ mặt chợt nhớ ra, sau đó nói với Tô Nhược Hân: “Con là con gái, dạo này thành phố T không an toàn, con cứ đi theo mẹ đi.”

Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, lại nhìn Cận Hồng Huy. Cô hiểu rõ, ba nuôi, mẹ nuôi cô chắc chắn đã viết giấy cam đoan với Hạ Thiên Tường, không thể để cho cô xảy ra bất kỳ bất trắc nào.

Đây là vì Triệu Giai Linh trước sau hai lần tấn công cô, sau đó Hạ Thiên Tường không yên tâm.

Bản thân anh không thể luôn luôn dẫn cô đi theo bên cạnh, nên chọn Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê có thể khiến cho anh tin tưởng và có năng lực bảo vệ cô.

Tô Nhược Hân vừa nghĩ đến những điều này, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Được, con nghe lời mẹ nuôi, ba nuôi.”

Anh đã quan tâm cô như vậy, cô không thể bướng bỉnh, tăng thêm phiền phức cho người ta được.

Cô là cô gái tốt.

Tăng Hiểu Khê quay đầu nhìn Tăng Bá: “Anh cả, chuyện ở đây lại giao cho các anh, em dẫn Tiểu Hân về nhà nghỉ ngơi trước. Ngày mai, bọn em lại tới.”

“Được.” Tăng Bá nhìn Tô Nhược Hân, thật ra rất muốn cô ở lại trông ông cụ. Có điều thấy Tô Nhược Hân có vẻ không hề lo lắng cho ba mình, lại nghĩ tới Tô Nhược Hân đã dặn dò Mạc Tử Đơn ở lại, ông ta cũng không cưỡng ép: “Ngày mai gặp.”

Tăng Hiểu Khê dắt tay Tô Nhược Hân đi ra khỏi phòng của ông cụ. Trong hành lang đều là người nhà họ Tăng, mỗi người đều nhìn Tô Nhược Hân không ngừng cảm ơn.

Tô Nhược Hân lần lượt gật đầu chào hỏi.

Về phần Tăng Hiểu Khê, lúc này bà ta không còn dáng vẻ vành mắt đỏ hoe, lo lắng đến cực điểm như trước khi tới nữa.

Càng không phải là Tăng Hiểu Khê căng thẳng khi vừa dẫn Tô Nhược Hân về nhà.

Lúc này, bà ta đã trở lại với hình tượng mợ chủ cao quý, duyên dáng, sang trọng như từ trước tới nay.

Bà ta lên xe, liếc nhìn sữa nóng trong ngăn để đồ trên tay vịn, thỏa mãn cầm lên: “Hồng Huy, tôi cho ông điểm tối đa.”

Cận Hồng Huy đen mặt: “Nói muộn rồi.”

“Ông mới nói muộn đấy.”

Tô Nhược Hân thấy hai người lại sắp cãi nhau, không khỏi mỉm cười nói: “Mẹ nuôi, ba nuôi nói không sai đâu. Mẹ nói thật sự muộn rồi.”

“Con có ý gì?” Tăng Hiểu Khê thoải mái uống cốc sữa nóng, nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Khi tới đây, trên xe đã đặt đồ uống nóng, cũng không thấy mẹ biểu dương ba nuôi gì cả.”

“Có sao?” Tăng Hiểu Khê lộ vẻ không thể tin nổi.

“Tôi có ảnh chụp, chụp cả bà và đồ uống nóng lúc trước. Bà có muốn xem không?” Vẻ mặt Cận Hồng Huy ấm ức.

“...” Tô Nhược Hân phục rồi. Lúc tới, Cận Hồng Huy để đồ uống nóng lên, hóa ra đã giữ lại đường lui, đây là đoán trước Tăng Hiểu Khê sẽ không thừa nhận.

Trên đường trở về, bầu không khí thoải mái hơn lúc tới rất nhiều. Ít nhất Tăng Hiểu Khê không khóc nữa, chỉ là dường như vẫn không dám tin vào mọi chuyện đã xảy ra tối nay, thỉnh thoảng hỏi Tô Nhược Hân một câu: “Chiều mai, ba của mẹ có thể tỉnh lại thật à?”

“Có thể tỉnh lại.” Giọng điệu Tô Nhược Hân tuyệt đối chắn chắn.

Lúc này, Tăng Hiểu Khê mới thở dài: “Tiểu Hân, gặp con đúng là may mắn của mẹ.”

“Mẹ nuôi, gặp được mẹ cũng là may mắn của con.” Cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự cưng chiều của người mẹ, thật tốt.

Về nhà.

Trên đường về, bọn họ lái chậm, khi đến nhà họ Cận đã là một giờ sáng.

Lúc Tô Nhược Hân xuống xe, liếc nhìn về phía biệt thự số 888 trong khu biệt thự Bán Sơn, lúc này mới theo Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy vào biệt thự.

Vào giờ này, Hạ Thiên Tường chắc chắn đã rời đi.

Dù sao, cô đã ra ngoài hơn hai giờ.

Cho dù anh còn muốn giở trò lưu manh nữa, cũng không đến mức cứ chờ cô trong phòng của nhà người khác chứ?

Nếu vậy, anh chính là lưu manh siêu cấp cực siêu cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.