Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 18: Chương 18




Cô xoay lại quát lớn làm anh hoảng hốt đứng đơ người nhìn cô, cô nhanh chân bước nhanh lại giường mà kéo chăn nằm xuống nhưng liếc mắt nhìn thấy anh đang tiến lại gần cô liền cằm lấy cái gối quăng mạnh về hướng anh nói lớn.

“Lại sofa ngủ đi”

Anh ôm lấy cái gối liếc mắt nhìn cô vài giây rồi xoay người bước đến sofa nằm, anh vừa nằm xuống liền giả bộ nhắm mắt, cô nhẹ nhàng ngước đầu lên nhìn anh vài giây rồi lại nằm xuống, ít lâu sau lại bật dậy đưa chân chậm rãi bước xuống kéo lấy cái chăn cằm lên tay bước đến đắp cho anh mà thì thầm nói.

“Chẳng phải nhỏ nhẹ một câu em sẽ bỏ qua đấy, tại sao cứ muốn hơn em hả, bây giờ phải ngủ ở sofa này”

Cô vừa nói vừa kéo chăn lên cho anh, bỗng dưng bàn tay của anh nắm chặt lấy tay của cô, cô hoảng hốt trố mắt nhìn anh,anh chặm rãi mở nhẹ mắt nhìn cô cười nhẹ nói.

“Nếu đã vậy, thì cho tôi lên giường ngủ cùng cô đi”

Cô nghe anh nói liền đưa tay đập mạnh vào ngực anh rồi nhanh xoay người bước đến giường nói.

“Đồ lừa gạt”

Anh liền bật dậy, chạy đến bước lên giường cạnh cô nói.

“Ơ, tôi lừa gạt cô cái gì hả”

“Thì, thì”

Cô cứ ấp úng chẳng ra lời, anh nhìn cô nhẹ cười rồi nhanh đưa tay kéo cô nằm xuống giường nói.

“Này, Này ngủ thôi bảo bối của tôi còn phải ngủ đấy”

*Tần Thị*

Anh bước vào công ty vừa nói tay vừa kéo nhẹ cái caravat, đôi chân đang đi bỗng dưng ngừng lại mà nhanh xoay người, chàng trai với bộ com lê đỏ đứng nhìn anh nhẹ cười hai tay bỏ vào túi quần nói.

“Em trai, lâu rồi không gặp”

Lời nói chàng trai kia làm vẻ mặt anh liền đổi sắc nhưng vài giây sau lại bật cười lớn bước đến ôm chặt lấy chàng trai kia nói.

“Hoanh nghênh, tôi chẳng phải em trai anh, xin anh hãy gọi tôi là Tần Sở An”

Anh nói xong, đang ôm chặt chàng trai liền nhanh buông ra xoay người bỏ đi chẳng quan tâm đến chàng trai, còn chàng trai thì lại nhẹ cười và đi theo anh đến phòng của anh. Anh bước vào nhanh đến bàn làm việc mở nhanh máy tính mà làm việc chàng trai kia chậm rãi bước vào ngồi trên ghế sofa chân gác lên bàn nói.

“Em trai à, 5 năm không gặp anh tưởng em đã thây đổi cách nhìn về anh nhưng hoàn toàn không lại càng tệ hơn lúc trước”

“Ơ, trong em rất khỏe đấy,nhưng ba mẹ,“

Chàng trai kia chưa nói hết lời thì tay đang đánh máy đột nhiên ngừng lại mà quát lớn.

“Đừng nhắc hai người họ trước tôi”

“Tại sao anh không nhắc được hả, họ là ba mẹ của chúng ta, là người sinh ra chúng ta”

Hai bàn tay anh từ từ nắm chặt lại, đứng lên bước đến đứng trước chàng trai mà nói.

“Hơ, sinh ra chúng ta, xin lỗi họ chỉ sinh ra anh, chứ không phải tôi,từ khi họ bỏ tôi bên đường thì tôi chẳng còn quan hệ gì với các người rồi”

Anh cứ mắng chửi trước chàng trai, chàng trai nhắm nhẹ mắt rồi chậm rãi đứng nhìn anh nói.

“Em muốn mắng chửi thì cứ tự nhiên, ok, anh sẽ đứng đây để em xả hết cơn giận”

“Tôi không có thời gian để đứng đây nói chuyện với anh, mời anh ra khỏi công ty tôi đi”

Chàng trai nghe anh nói liền nhắm nhắm mắt gặt đầu nhẹ, rồi xoay người bỏ đi chỉ bước được một bước thì lại xoay người nói rồi bỏ đi.

“Vài ngày nữa, bố mẹ về nước, bố mẹ rất nhớ em, nhớ đến đón bố mẹ đấy”

Chàng trai vừa xoay người đi, anh liền cằm lấy cái tách trà mà quăng mạnh xuống sàn mà la lớn.

“Khốn kiếp”

*Tần Thị*

Cô hôm nay đã bước xuống bếp làm thức ăn để đón anh, mãi mê làm chẳng hay biết rằng anh đã về, cô xoay người tay cằm đĩa rau đột nhiên hoảng hốt đến rơi cả đĩa nhanh chân chạy đến anh nói.

“Sở An, anh làm sao thế, Sở An”

Cơ thể anh toàn mùi rượu nồng nặc mùi rượu, tay cằm cái áo vest, chân thì loạng choạng mà đi vào, cô thấy anh liền choàng tay anh qua cổ mà dìu lên phòng, anh cứ luôn miệng lẩm nhẩm mà nói.

“Các người quay về làm gì, Tần Sở An tôi không cần sự yêu thương của các người”

“Sở An, tỉnh lại đi, uống miếng nước đi”

Anh cứ lẩm nhẩm mấy câu đấy, cô bước đến mà đỡ anh dậy đúc nước cho anh, đột nhiên anh nắm chặt tay cô nói.

“Mẹ tại sao lại bỏ con hả, tại sao”

“Anh nói gì vậy, em là Kiều Ân Ân không phải mẹ anh”

Lời cô nói anh liền đưa mắt nhìn cô vài giây lại bật cười lớn, kéo cô mà ôm chặt vào lòng anh nói.

“Kiều Ân Ân, đừng bỏ anh, anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm”

Cô nghe những lời anh trái tim bỗng dưng đập loạn xạ, nhanh đứng lên đỡ anh nằm xuống giường nhẹ nói.

“Được em không bỏ anh đâu”

Sáng đến, Kiều Ân Ân đã thức sớm làm bữa sáng cho anh để trên bàn, Kiều Thanh Thanh chẳng biết liêm sỉ mà lẻn vào phòng cằm lấy bữa sáng đến giường anh nhẹ nói.

“Anh Sở An, anh dậy ăn sáng đi”

Anh đưa tay xoa lấy thái dương mà bật dậy, nhìn Kiều Thanh Thanh rồi lại nhìn bữa sáng, Kiều Thanh Thanh nói.

“Hôm qua anh uống say, ngủ đến hôm nay, em chuẩn bị bữa sáng xong rồi anh ăn đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.