Cô Vợ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 19: Chương 19




Anh đưa tay xoa nhẹ thái dương chậm rãi ngồi dậy, Kiều Thanh Thanh nhanh tay để bữa sáng xuống bàn, đưa tay định xoa bóp cho anh nhưng anh liền nắm tay cô lại nhẹ nói.

“Không cần cô, để bữa sáng xuống bàn rồi thì cút khỏi tôi đi”

Kiều Thanh Thanh nghe những lời anh nói liền liếc nhanh mắt nhìn anh vài giây, chóng tay đứng lên nói rồi bỏ khỏi phòng.

“Được, em để trên bàn anh ăn đi kẻo nguội”

Kiều Thanh Thanh đã bỏ khỏi phòng anh liền bước nhanh xuống giường, đi vào phòng tắm rửa, anh bước ra tay cằm khăn lâu đầu, Kiều Ân Ân cô trên tay cằm chiếc áo sơ mi đen nhẹ tay đẩy cửa bước vào nhìn thấy anh đã thức liền nói.

“Anh thức rồi à”

Anh nghe cô nói liền xoay người lại nhìn cô vài giây, cô cằm chiếc áo tiến gần anh đưa cho anh nhìn anh nói.

“Anh ăn sáng rồi à”

Cô xoay người đi đến tủ kéo lấy cái caravat, tay đang lấy liền dừng lại liếc mắt nhìn về hướng bàn rồi đưa mắt nhìn anh nói.

“Anh vẫn chưa ăn sáng sao”

“Cô quăng hết đi, tôi nhìn đến lại bị ám ảnh đấy”

Lời cô vừa nói thì anh lại phẫy tay mà bảo cô quăng hết bữa sáng đi, cô nhìn lại bữa sáng rồi nhanh đưa mắt nhìn anh nói.

“Này, anh không ăn thì bảo em đừng làm, anh có cần phải nói như thế không? “

“Cô bảo bữa sáng là cô làm”

Anh nghe cô nói liền liếc mắt nhìn cô vài giây nhíu mày nói, cô chẳng quan tâm đến anh mà nhanh xoay người cằm lấy bữa sáng, anh bước đến nắm lấy tay cô lại nói.

“Tôi hỏi, bữa sáng là cô làm sao”

“Không lẻ ma làm à”

Cô quát một câu lớn rồi bỏ đi khỏi phòng, vẻ mặt khó chịu của anh lại hiện rõ trên khuôn mặt, bỗng dưng một tiếng chuông điện thoại reo lên làm anh hoảng hốt mà nhanh xoay người cằm lấy cái điện thoại nghe, nhưng vẻ mặt khó chịu của anh lại tòi tệ hơn khi đầu dây bên kia nói.

(Con trai, là mẹ đây, mẹ vui lắm vì mẹ sắp được gặp con rồi, mẹ rất nhớ con đấy).

Tay anh đang cầm chiếc điện thoại từ từ nắm chặt lấy, rồi quăng mạnh xuống sàn nhà, vẻ giận dữ của anh làm cô đứng ngoài phải run cả người vì sợ hãi, cô nuốt nhẹ nước bọt chậm rãi đưa chân bước vào tiến gần anh nhẹ nói.

“Anh, anh bị sao thế”

Anh chẳng quan tâm đến lời cô nói, cằm lấy cái áo vest mà xoay người bỏ khỏi nhà, cô liếc nhẹ đôi mắt nhìn chiếc điện thoại đang vỡ nát dưới sàn rồi nhanh chân đi xuống bếp, cô bước đến dì Lưu nói.

“Dì ơi, dì biết tại sao Sở An tức giận như thế không ạ”

“Từ trước đến giờ chỉ có hai lần thiếu gia tức giận như thế thôi”

Lời cô vừa xong thì Dì Lưu liếc mắt nhìn hướng cửa rồi lại quay lại với công việc vừa làm mà nói, cô nghe dì Lưu nói thế liền nhanh nói.

“Lần thứ nhất là gì ạ”

“Là anh trai chủ tịch về nước, còn hiện tại là lần thứ hai thiếu gia tức giận”

Lời dì Lưu vừa nói làm cô nghe liền nhanh liếc mắt nhìn dì Lưu vài giây chậm rãi nói.

“Anh trai, Sở An có anh trai sao”

Lời cô lẩm nhẩm trong miệng làm dì Lưu, tay đang rửa rau liền ngừng lại ngước mặt lên nhìn cô nói.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân không biết anh trai Thiếu gia sao”

“Sở An, chẳng nói gì với tôi”

Cô nghe lời dì Lưu nói liền nhanh xoay người đưa mắt nhìn dì Lưu nói,dì Lưu lâu tay vào miếng tạp dề đeo trên người rồi nắm lấy tay cô kéo lại ghế ngồi nói.

“Anh trai của Thiếu Gia tên là Tần Sở Nam, là người nắm giữ các công ty lớn trong và ngoài nước, từ nhỏ được bà chủ và ông chủ giao toàn bộ quyền hành, còn thiếu gia luôn bị ông chủ và bà chủ mắng chửi nên thiếu gia rất ghét hai người họ, khi thiếu gia 15 tuổi cũng tại anh trai của thiếu nên thiếu gia bị đuổi khỏi nhà, tôi thấy tội nghiệp nên bỏ khỏi nhà để theo chăm sóc cho thiếu gia”

Những lời dì Lưu nói với cô đều bị Kiều Thanh Thanh đứng bên ngoài nghe tất cả, vẻ mặt Kiều Thanh Thanh từ từ nhíu lại nói.

“Tần Sở An có anh trai oai vậy sao”

Kiều Thanh Thanh cô đứng lẩm nhẩm không lâu lại xoay người bỏ đi lên phòng, Kiều Ân Ân ngồi im lặng ở ghế hồi lâu rồi nhẹ nhàng đứng lên định bước lên phòng, đột nhiên tiếng xe ô tô ngừng lại cô nhanh liếc mắt nhìn, cánh cửa nhẹ mở ra một người phụ nữ bước ra đưa tay kéo cái kính trên khuôn mặt xuống liếc mắt nhìn xung quanh vài giây rồi đưa chân bước vào,Kiều Ân Ân đứng ngay người vì tiếng chuông cửa vang lên làm cô hoảng hốt định chạy ra mở cửa nhưng dì Lưu đã bước đi trước, dì Lưu mở cửa hai mắt trưng to ấp úng nói.

“ Bà,bà, bà chủ”

Người phụ nữ liếc mắt nhìn dì Lưu nhanh đưa ngón tay đặt lên miệng, nhẹ lắc đầu, Kiều Ân Ân cô thấy dì Lưu ra chẳng thấy vào nên bước ra nhìn dì Lưu nói.

“Dì Lưu, dì làm gì lâu thế”

Câu nói cô làm người phụ nữ nhanh đưa mắt nhìn từ đầu đến chân cô vài giây rồi đưa chân bước vào, cô chẳng biết đó là mẹ chồng cô nên chạy theo mà nói.

“Này, bác tìm ai thế, đây là nhà cháu bác không thể tự nhiên như thế được ạ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.